KỶ NIỆM VỀ QUỐC HỘI
Bác sỹ Nguyễn Đ.N giỏi
lắm, bà mẹ làm nghề đội than ở một bến cảng Việt Trì nuôi ba anh em hắn ăn học,
có lẽ vì thương mẹ mà ba thằng cùng học giỏi.
N là anh cả nên chịu
nhiều vất vả hơn, hết phổ thông, hắn được du học ở Hung ga ry. Tốt nghiệp Y
khoa loại giỏi, về nước đúng dịp chiến tranh biên giới thế là sang Miên làm
chuyên gia phẫu thuật nhiều năm. Cuối những năm 80 mới phục viên về Bv Xanh-Pôn
làm việc
Vốn thông minh nhanh nhẹn
lại được cái đức nhiệt tình, hòa nhã, đặc biệt là giọng nói, cái miệng nói rất
có duyên, tiếng tăm của N nhanh chóng nổi như cồn. Hắn được người bệnh tin yêu,
đồng nghiệp ngưỡng mộ, lãnh đạo tin dùng... Một cán bộ trẻ đầy năng lực như thế,
mấy khi có được.
Năm 1992, tôi làm dưới
quyền Trưởng khoa của hắn. Công bằng mà nói N là mẫu người không ai có thể ghét
được (Trừ người ghen, đố kỵ). Tiến bộ rất nhanh trong chuyên môn, giỏi 3 ngoại
ngữ, làm ăn bài bản, sử lý công việc có tình có lý, làm việc nghiêm túc bao
nhiêu thì chơi cũng hết mình bấy nhiêu..., không nhậu thì thôi, đã nhậu là ...
tới bến. Mà lạ lắm cơ, chả ai ưa mấy thằng say rượu nhưng N càng say mọi người
lại càng mến, càng yêu (Đương nhiên là nhiều em chết mê chết mẩn)
Khoảng năm 1991-1992 gì
đó, một hôm mổ muộn, mệt lừ sau một ngày làm việc cật lực, sau một ca mổ khó,
tôi uể oải sách cái túi đựng cái cạp lồng chưa rửa, vài quyển sách chuyên môn ra
về.
Đã nhá nhem nhưng không
thể không nhận ra từ phía hành lang đằng kia, thằng trưởng khoa đang đi tới... Lạ...!
Thằng này lúc nào chả nhanh nhẹn, tươi hơn hớn nhưng hôm nay, với cái cự ly vài
chục mét, trong ánh sáng nhờ nhờ tôi đã cảm nhận ở hắn điều gì là lạ.
-Giờ mới xong à? Ô Kê
chứ...?
-Ừ! Ô Kê!
Vẫn là câu hỏi ấy nhưng
mọi lần hắn hỏi bằng miệng thì ít, bằng mắt thì nhiều và đương nhiên tôi phải
trình bày sơ qua về ca mổ..., hôm nay khác, hình như hắn hỏi mà không đợi câu
trả lời..., cái chất giọng, cái miệng tươi một cách bất thường... Hừ! Đúng là
con người Ác típ (Active-Hành động), tôi thoáng nghĩ.
-Vội không...? Sang ông
Giám nhé! Tôi mời...!
Đầu tôi lập tức lục lại
ca mổ, khó thì có khó nhưng tôi đã hoàn thành tốt... chẳng hiểu có chuyện gì
đây.
-Ô Kê!
Cà phê Giám, thực ra là
cà phê Hoa Giấy nhưng họ thuê vườn nhà ông Hoàng Minh Giám ngay trước cổng
12-Chu Văn An nên chúng tôi quen gọi như vậy.
Từ lúc vào quán đến khi
nâng ly cà phê lên môi tôi để ý, hình như thằng này không nhịn được..., nụ cười
cứ thường trực trên môi hắn.
Đặt tách xuống bàn, vẫn
chưa thôi tủm tỉm
-Ông còn thuốc không...?
Tôi điếu...!
Tôi móc bao Hê Rô vẫn để
ý, ngay cả lúc đã ngậm điếu thuốc, lúc phải nghiêng cái mặt để châm lửa... hắn
vẫn cười... Rít nhẹ một hơi, quay mặt phả khói, hắn phấn chấn, thậm thụt hỏi.
-Ông biết tôi vừa ở đâu
về không..?
-Ai biết...! Mà việc của
ông, tôi biết để làm gì...!
-Văn phòng đảng ủy vừa
gọi tôi lên... hì hì...! Thông báo về làm hồ sơ..., tôi được MTTQ quận giới thiệu
ứng cử đại biểu quốc hội khóa này...!
À..., tưởng gì..., tôi
không hề thấy hứng thú với cái thông tin giật gân khiến hắn không giấu được nỗi
hân hoan kia.
Tôi lạ gì Quốc hội, nói
cho đúng thì tôi lạ gì những cái gọi là Bầu cử, từ bầu lớp trưởng, bí thư chi
đoàn thời phổ thông, bầu Hội đồng quân nhân, bầu cá nhân xuất sắc, chiến sỹ thi
đua trong quân đội... bao giờ chả chuẩn bị sắn, bao giờ chả biết trước người đắc
cử...
Kể từ năm 18 tuổi đã
vài ba lần đi bỏ phiếu bầu quốc hội, HĐND các cấp... Trái với trống rong cờ mở,
cờ xí rợp trời, khẩu hiệu đầy đường, trống cái, trống đồng rộn rã và đặc biệt
tiếng loa phóng thanh tuyên truyền về tính ưu việt của chế độ dân chủ, về quyền
lợi và trách nhiệm của cử tri..., những bài nhạc hùng tráng, những câu thơ có
thể bốc tinh thần người ta lên tận mây xanh.
“Cầm vàng thì sợ vàng
rơi. Tay cầm lá phiếu đời đời ấm no”
Rồi những cuộc mít
tinh, tuần hành cổ động của thanh thiếu niên. Trong tiếng trống ếch thùng
thùng, các em quàng khăn đỏ đi hàng hai khắp xóm cùng quê, tay cầm cờ giấy thi
thoảng lại vung lên theo một người cầm cái loa bằng sắt tây.
-Đảng lao động/Cộng sản
Việt Nam quang vinh muôn năm... Muôn năm! Muôn năm! Muôn năm!
-Sáng suốt lựa chọn những
đại biểu ưu tú vào quốc hội Việt Nam... Sáng suốt! Sáng suốt! Sáng suốt!
-Chủ tịch Hồ Chí Minh
vĩ đại sống mãi trong sự nghiệp của chúng ta.... Sống mãi! Sống mãi! Sống mãi!
Không chỉ có thế, người
ta còn mổ lợn, ở nhà thì chia cho bà con, ở bộ đội thì cho anh em ăn tươi, các
hội diễn, các đoàn văn công cũng được tổ chức “Tháo khoán” trong những dịp
này...
Ấy thế mà chưa bao giờ
tôi thấy hân hoan, cũng chưa bao giờ đọc được nét hân hoan trên nét mặt người
dân (Trừ mấy người cán bộ có trách nhiệm tạo không khí bầu cử).
Không có dọa nạt, không
có cảnh “Người dân đi bầu trong hàng súng và lưỡi lê” như bọn “Ngụy quân ngụy
quyền trong kia” nhưng dường như có tâm lý sợ sệt..., người đi bỏ phiếu sớm được
coi là tích cực, là gương mẫu chấp hành, sẽ được tuyên dương, người không đi
hay bỏ phiếu muộn bị coi là những phần tử chống đối, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến
các quyền lợi chính trị vốn rất quan trọng... các điểm bỏ phiếu đua nhau hoàn
thành sớm..., hơn 10h sáng, loa phóng thanh nhắc từng hộ, từng người chưa đi bầu.
Quả là đa phần cử tri đi
bầu rất sớm, chả tội gì không tranh thủ lập công lại để kịp buổi ra đồng.
Mỗi nhà 3-4 cử tri chỉ
cần một người đại diện, “Bỏ phiếu hộ” là việc thường thấy, cái danh sách có sẵn,
cứ gạch từ dưới lên cho đúng, bỏ vào thùng phiếu, ký tên vào sổ là hoàn thành
xuất sắc nghĩa vụ công dân... dễ đến thế là cùng, sao phải để giục giã.
Thế rồi cụm từ “Nghị gật”
đã xuất hiện từ lâu lắm, có người đùa rằng, đại biểu đi họp không cần mang đầu,
chỉ mang tay là đủ, đầu mang đến chỉ để ngủ gật, cái tay thì vất vả, thi thoảng
phải vỗ và biểu quyết.
Tôi không hứng khởi với
cái tin là vì thế, thằng Trưởng khoa của tôi giỏi là vậy, tốt là vậy, bao nhiêu
bệnh nhân, rồi thì bao nhiêu công trình khoa học đang chờ..., giờ vào Quốc hội
lại phải đi họp, phải làm oai thì ... phí quá!
Nghĩ thế nhưng tôi cũng
phải làm bộ hân hoan để nó khỏi tụt hứng.
Những ngày sau đó, Bs N
thành trung tâm dư luận, không chỉ của Bệnh viện mà của cả thành phố. Một Bác sỹ
trẻ, năng lực, nay lại vào Quốc hội..., một tương lai tươi sáng đang mở ra trước
hắn.
Thế rồi một hôm, Long
béo thậm thụt.
-N chĩa ... đi rồi..!
-Cái gì...? Đi đâu...?
-Đi Quốc hội chứ đi
đâu...! Ông chưa biết à...!
Tôi nghĩ thầm: Cái thằng!
Chuyên hóng hớt, bố còn biết trước cả mày...!
-Thì nó vào Quốc hội là
đúng chứ sao...! Quốc hội thì vẫn làm ở đây chứ đi đâu...!
-Không...! Đi là... đứt
ấy...!
-Thế là thế nào...! Nói
mẹ nó ra luôn..., cứ úp úp mở mở...!
Long béo mắt tròn mắt dẹt
-Ông không biết thật
à..., Người ta phân nó vào bàn Ngọc Hà..., 3 chọn 2... mày có biết hai người
kia là ai không...! Đỗ Mười..., đương kim tổng bí thư ... và một ông tên Kính,
chả biết có phải Chu Huy Kính ... Mày biết ông này là ai không... Tư lệnh quân
khu thủ đô... Thế thì N đi là chắc....! Đây... ấy!
Cái tin ấy với tôi cũng
chẳng có gì là nghiêm trọng, tôi có khoái cái việc hắn vào Quốc hội đâu mà phải
tiếc, nhưng khi thằng Trưởng khoa lại rủ tôi sang cà phê Giám thì cái buồn của
hắn thật sự lây sang tôi.
Đang tìm lời động viên
bạn thì hắn đột ngột hỏi.
-Ông có biết người ta
vào Quốc hội để làm gì không?
Tôi lúng túng trả lời.
-Ừ thì mang hết khả
năng của mình, đóng góp cho Đảng, cho nhà nước..., giúp dân.
Bạn tôi gạt phắt, nó nói
một thôi một hồi, dường như những gì kìm nén mấy ngày nay được dịp tuôn ra
-Ông chả hiểu gì...!
Người ta vào Quốc hội để vào Quốc hội, để làm ông nghị..., để gia đình, làng
xóm, dòng họ tự hào..., để đẹp lí lịch... và cuối cùng để việc phấn đấu của
mình trong nghề nghiệp thuận lợi..., để cho oai... Chứ chẳng ai vào để đóng góp
trí tuệ cho dân cho nước đâu...
Những gì nó xả ra ngay
lập tức ngấm vào từng thớ thịt của tôi... Tôi vẫn biết nhưng tôi vẫn biết chưa
hết... nghĩ cho kỹ thì hắn nói phải... gió thổi một chiều, dẫu đúng dẫu sai,
ngược lại ích gì... cái Đại biểu to là thế... mất có phải là phí...!
Tối ấy tôi không ngủ được,
cứ băn khoăn câu hỏi: Liệu có bao nhiêu Đại biểu quốc hội không biết Đại biểu
quốc hội là gì...? Không biết ngồi ở hội trường đúng ra là để làm gì? Phải làm
gì...?
Và tôi đã viết, viết rồi
đọc lại thấy... được lắm! Tiếc vì lâu ngày, quên đã gần hết.
Tôi muốn hỏi các ngài
Đã bao giờ tự hỏi
Mình là ai
Ngồi đó
Để làm gì...?
Đã bao giờ tự đi
Từ bụi đời sân ga đến
các tòa đại sứ
Để biết
Mình là ai
Ngồi đó
Phải làm gì...?
Đất nước mình đã qua,
thời chia đều cái khó
Đã đến thời, nhận cái dễ
về ta
Thời của những công ty
quỷ, những xí nghiệp ma
Lộn tùng phèo giữa vị
nhà, vị nước
. . . .
Khi lắm kẻ đang khó trở
nên giàu
Ngài có hỏi, nhân tài
nhiều đến thế?
Có tự hỏi, phải làm gì
trong cơn dâu bể
Để phần hơn về đúng kẻ
công nhiều
. . . .
Tôi muốn hỏi các ngài
Đã bao giờ tự hỏi
Mình là ai?
Ngồi đó
Phải làm gì...!
Thấm thoắt đã hơn hai
chục năm, Quốc hội của ta đã thay đổi nhiều lắm, những cuộc thảo luận, những kỳ
bỏ phiếu đã ít nhiều tạo sự chú ý theo dõi nơi dân chúng, những ý kiến trái chiều
đã xuất hiện, những cuộc chất vấn dần có chất lượng và hiệu quả thấy rõ...
Nhưng, nhân dịp Quốc hội
bàn về “Luật tổ chức Quốc hội”, cho phép tôi nói thật lòng... Phải đổi mới nhiều
hơn nữa, Quốc hội mới thật sự là Quốc hội, là đại diện cho dân...