Từ
chối tất cả những lời mời và tảng lờ những người mình muốn mời, tôi lên chương
trình đi hội Lim với nhà cậu em, anh vợ nó đi lính cùng tôi, mỗi khi nhà nó có
vấn đề gì về sức khỏe lại í ới gọi... lâu ngày từ quen thành thân.
Nó
mê đi câu, thi thoảng lại tạt qua biếu anh con cá ngon hoặc nó, hoặc bạn nó câu
được.
Đứa
gái đầu đang học năm thứ hai Sư phạm, con trai mình thì mãi chả chịu tìm vợ..,
thế nên tổ chức chuyến này cho lửa-rơm gần nhau, biết đâu ngộ nó cháy thì may.
Đổi
trực, 4h30 qua cơ quan đón con, xuống Ngã tư sở đón vợ chồng con cái nhà nó,
đang đổ săng thì mụ vợ gọi, cũng muốn đi... ô kê, quay lại đón.
Bác
Tạc, cô con gái nuôi (Con dâu bác) í éo gọi.
-Đến
đâu rồi...? Mới cầu Thanh Trì á..? Muộn thế..., rồi, anh chờ ..!
-Bố
đến đâu rồi..? Năm nay phải ăn cơm nhà con đấy...! Chúng con chờ..!
Vào
Từ Sơn, nó lại gọi.
-Bố
vào thẳng nhà con nhé, trong ông đang có khách của chú Quang (Em chồng nó)
Chồng
con nó ra tận đường, đội mưa đón ông, mừng tuổi bà cô tàn phế, mừng tuổi các
cháu, vợ chồng nó te tái bưng mâm cỗ tú ụ ra thì ông Tác đùng đùng phóng đến.
-Tôi
gọi chú không nghe máy là thế nào..?
Mở
máy ra thấy cuộc nhỡ thật, đang ú ớ thì ông quay sang mắng các con.
-Chú
lên là phải vào bố trước, khi nào bố giao nhiệm vụ, các con mới được tiếp thay
bố...! Thôi, để đấy..! Vào cả trong nhà..., khách của cháu Quang đang chờ.
Cái
Lan phụng phịu úp lồng bàn vào mâm, cả bọn lủi thủi lên xe.
Hình
như ở đây, vào ngày hội, nhà nào đông khách là ... sướng lắm...! Ba mâm cỗ trải
hết ba gian nhà, bọn công ty địa ốc gì đó đã ngồi yên vị, ông Tạc trịnh trọng
nói lời chào đón, tôi đặt lễ lên ban thờ chắp tay vái rồi khai tiệc.
Thật
sự là mâm cao cỗ đầy, canh bò, ngan xào, gà luộc, những đĩa bánh trưng xanh rền
thơm phức vừa mới vớt sáng nay... Giao lưu, chào hỏi, giới thiệu.., say lúc nào
không biết. Tôi vỗ tay cho mọi người im lặng rồi lên giọng Bố gọi thằng con
nuôi đến, nó (Đã ba con) ngoan ngoãn đứng khoanh tay.
-Anh
là lớn trong nhà..., tôi hỏi..., khách của em đến đông vui thế này..., tiệc anh
chuẩn bị như thế đã được chưa...?
Thằng
cu lúng túng không biết ông bố “Giả cầy” này thật hay đùa, say hay tỉnh..
-Ý
tôi là anh còn đặc sản gì chưa mang đãi khách không...? Nếu đủ rồi để chúng tôi
đi về.
Cả
nhà im phăng phắc, vài anh mắt khó chịu của đám khách nhìn nhau, thằng Quang
nhanh nhảu.
-Cháu
hiểu rồi...! Cháu hiểu rồi..! Xin chú cho anh Tuyền ngồi xuống...
Chúng
nó ngồi xếp bằng tròn đối mặt nhau.
Khách đến.. í ..,chơi.. í a.. nhà...à
Chúng
nó hát hết bài mời trầu, vỗ tay rầm trời, bọn khách lạ lại lần lượt mang rượu
đến.
-Gớm..!
Bác làm chúng cháu chả hiểu gì...! Sợ quá...! Cảm ơn bác..!
Tan
tiệc, vội vàng đưa chúng sang nhà ông Chiến, nơi năm ngoái nhà báo Lưu Manh Hòa
chết mê chết mẩm mấy liền chị.
Ông
Sồi giới thiệu, bỏ 100 vào cái đĩa rồi ai nấy tự lo chỗ đứng góc nhìn cho mình.
Cái
Quan họ cổ cũng lạ, không hoàn toàn mượt mà duyên dáng như những bài mới những
bài phỏng theo làn điệu cổ.., nếu ví cái ê a, í ơi như cánh diều êm ả thì cánh
diều ấy thi thoảng lại bị rơi tụt xuống bởi những cái Hự.., hạ..., cái dấu lặng
tròn ấy thoạt nghe rất khó chịu nhưng phải nghe, phải quen rồi mới thấy hay,
thấy hay rồi mới nghiện, cứ chờ như chờ câu đổ trong cải lương vậy.
Ông
Chiến đến ngồi bên, nói về khâu chuẩn bị và mong khách thông cảm, ông tặng một
đống đĩa quay ở nhà ông những năm trước và một bị kẹo lạc.
Dắt
chúng nó lang thang ra đình, vào làng... chẳng đâu hơn được nhà ông Chiến, hát
quan họ mà dùng Mic phóng âm, mà có nhạc đệm là ... Vứt!
Đúng
là bố không khôn thì đẻ ra con đần, tìm mọi cách cho nó tách đoàn, cho hai đứa
trẻ gần nhau mà nó... chả làm ăn được gì... Phí cả công.
Về
đến nhà (Hà Nội) vẫn chưa đến 12 .., đi nghe quan họ mà quá đi ăn cướp ..! Sao
thằng con mình nó .., ngu lâu thế không biết...! Chả phải tay ông...!
=-=-=
Sáng
nay đưa con gái đi thi, thi Ây eo 5 chấm 5 ở Hội đồng Anh, 20 Thụy Khuê. Chỉ
còn phần nói, chắc nhanh thôi, lùi xe vào được chuồng, ngẩng mặt lên thấy một
em béo ị, to đùng lúc lắc đến.., nó tỳ tay vào cái gương chiếu hậu mà xót hết
cả ruột (Xe của chú em, nó chưa cho tôi mua xe mới, chờ rẻ hơn đã).
-Anh
vào tắm à..?
Mẹ
kiếp, mới sáng ra đã tắm táp gì, có bẩn đâu mà tắm...
-Không!
Anh đưa cháu đi thi..
-Thi
Anh hả, mất tiền đấy...
-Bao
nhiêu...?
-Ba
mươi nghìn...
Ô
Kê.., đến sớm cả tiếng đồng hồ, máy tính không mang, làm gì đây...?
Xuống
phố, định kiếm cốc nước trà.., đảo mắt tìm người chủ quán nào có nét thân thiện
thế rồi mắt bị hút vào một con ngõ.., phải rồi, những dịch vụ trong ngõ thể nào
độ tin cậy cũng cao hơn.., mà..., tại sao không tranh thủ dạo trong những con
ngõ này nhỉ.., những con ngõ rất lâu chưa vào, thậm chí cả đời chưa vào...,
biết đâu chả thấy điều gì kinh khủng đến thú vị như hôm lang thang trong khu
tập thể Đường sắt Ngọc Khánh mới thấy những dãy nhà chỉ cách nhau 6-7 mươi cm,
vừa là lối đi vừa là cống.., hôi rình.., tối om.., và không hiểu sao họ vẫn dắt
được xe máy vào nhà..., Hà Nội bây giờ, cái gì cũng ngược hết cả lại, chỉ có
mấy ông nhà báo viết quen tay, mấy thằng tuyên huấn, tuyên truyền mắt mờ hay
không có mắt mới leo lẻo viết Hà Nội đẹp, Hà Nội thanh lịch...
Ngõ
dọc, ngách ngang, lác đác trong những bức tường xây kịch mép ngõ vẫn còn những
nhà xây lùi vào trong, bớt ra khoảng vườn, mảnh sân.., thế mới có không khí mà
thở và đủ dũng khí cho mình lang thang...
Dừng
chân trước một cái cây to bằng người ôm, đoạn gần gốc có ổ hà mục nhìn xuyên
được sang bên kia, hình như duối..., một bà lạch bạch xách nải chuối xanh từ
ngoài vào.
-Bác
cho hỏi, đây có phải cây Duối..?
-Vâng..!
Duối đấy ạ...!
-Quý
nhỉ.., chắc lâu đời lắm...?
-Vâng!
Tôi lớn lên nó đã to như thế này.., trước, đây là cái hàng rào...
Một
cái cổng, chắc kiểu bán mái, có cánh mở vào trong như ở các làng quê xưa, giờ
chỉ còn bức mặt tiền, một bên trụ nằm giữa ngõ, phía trên gạch đặc, vữa có vôi
cát, phía dưới gạch lỗ, mạch xi măng nhẵn thín..., một ông mở cửa đi ra, tay
bưng bát cháo.
-Chào
anh! Cái trụ cổng này có phải đã được làm lại..?
-Ui
dào..! Chắc thế..! Nhưng đập đi thôi..., ngõ đã hẹp còn vướng...!
Qua
cái cổng, ngách còn tách ra vài ngách nhỏ hơn nữa, mỗi ngách ấy lại thấy vài ba
cánh cửa... Thế đấy, khu này trước kia hẳn là của một nhà kha khá, hòa bình lập
lại (1954) những người kháng chiến về chiếm, người Hà Nội lại “Hiến cho nhà
nước” một lần nữa.
“Hiến
cho nhà nước”, cái hành động chỉ ở Việt Nam mới có và cũng chỉ diễn ra ngần ấy
lần, khi nhà nước VNDCCH mới ra đời, khi Việt Minh về “tiếp quản thu đô” và khi
đạo quân, trong đó có tôi, vào “Giải phóng Sài Gòn”.
Người
ta hiến đến đâu..? Không hiến cũng bị mất đến đâu..? Thế rồi những người “Được
phân” những người “Chiếm được” và không loại trừ cả con cháu chủ nhà bán dần
đi.., thằng cha bưng bát cháo chắc chắn không thuộc con cháu chủ nhà, họ là
những người muốn giữ cái cổng của ông cha lại.
Dừng
chân trước Xí nghiệp xe điện (Nhà máy tàu điện cũ), cảnh xưa còn khá đầy đủ,
nhớ ngày còn bé qua đây thấy đường ray chằng chịt như ga Hàng Cỏ, ngày đêm
trong nhà máy phát ra những tia sáng hồ quang, bây giờ mặt đường đã được nâng
lên nhiều lần nhưng cái đường ray cho cánh cổng cũ vẫn còn.
Thêm
mấy bước bỗng thấy bên kia đường một kiến trúc là lạ..., lạ thật, một ngôi biệt
thự kiểu Tây còn gần như nguyên vẹn... Thứ này cách đây 15-20 năm nhiều lắm,
dọc đường Trần Hưng Đạo, Lý Thường Kiệt, Hai Bà Trưng, Quang Trung... đầy!
Tuy
mỗi biệt thự có hàng chục hộ sinh sống nhưng cơ bản kiến trúc cũ vẫn còn
nguyên.., chỉ có ngần ấy năm bỗng thành của hiếm, nếu không tính mấy nóc ở khu
“Tử cấm thành” thời nay.
Thời
Tây, bên cạnh những trường học, bệnh viện, nhà máy là biệt thự của giám đốc, ví
như biệt thự của Giám đốc bệnh viện Xanh-pôn ở đối diện với cổng 12 Chu Văn An,
sau ông Hoàng Minh Giám được phân ở đấy và được gọi là nhà ông Giám. Những năm
cuối 90, bà Giám cho thuê mở quán cà phê và cũng được gọi là cà phê ông Giám
mặc dù chủ quán treo cái biển tổ bố “Cà phê hoa giấy”, họ đặt tên thế vì góc
vườn có gốc hoa giấy to bằng người ôm, không hiểu có từ thời Giám đốc Bệnh viện
hay ông Giám trồng từ ngày đến ở.
Vài
năm mà thay đến chục người chủ quán, khi thì cà phê ca nhạc, tiếng trống tiếng
ghi ta Bass dựng đứng bệnh nhân dậy, tiếng hát của ca sỹ xoáy vào tai Bác sỹ
không cho ai ngủ..., lúc lại cà phê đèn mờ.., có thằng Bác sỹ giao ban xong
sang làm hai quả trứng vịt lộn rồi vào gọi cà phê, vừa ngồi xuống nó đã bật
dậy, sờ tay vào đít quần, đưa lên mũi rồi nôn thốc nôn tháo, mọi người chạy
lại, té ra nó ngồi phải cái bao cao su “Đã sử dụng đêm qua” khách để quên trên
ghế, nhìn quanh thấy vài cái tương tự, cái nhoe nhoét trên sàn xi măng cái vắt
tòng teng trên hàng rào sắt.
Khoảng
giữa những năm 2000 thì các kiến trúc ấy biến mất, cái bị phá hoàn toàn, cái thì
bị những nhà, những ki ốt mặt tiền che lấp.
Tôi
đứng bên đường ngắm cái kiến trúc bảy phần Tây, ba phần Tàu, hai bên cổng cao
nhiều hơn to là đôi câu đối chữ Nho, chất liệu mảnh gốm men xanh, rộng nữa sang
hai bên là hai bức tường hình cung mà phần phía trong đã được người ta chiếm
dụng làm nhà, cánh cổng sắt đặc, trừ phần áp đất đã rũa như thanh sô cô la bị
chuột gặm nham nhở thì hầu như còn nguyên vẹn, trên cao có con số 1926, hẳn là
năm khánh thành.
Một
bà bán nước đang lúi húi dọn hàng ngay dưới cánh cổng.., đằng nào cũng đợi con
đến 2 tiếng nữa, tôi sang đường, gọi cốc trà nóng rồi nhâm nhi ngôi biệt thự.
Bà
chủ quán có con mắt bên trái như hạt thóc nếp nhưng bên phải lại như hạt thóc
lép áng chừng háo chuyện, nhanh nhảu bắt nhời rồi kể thông thốc
-Bác
ngắm ngôi nhà này hả, của ông chủ nhà máy điện đấy, người ta...
-Nhà
máy tày điện chứ..!
Tôi
ngắt lời
-Thì
vâng..! Đây này...
Chỉ
về phía xi nghiệp xe điện Hà Nội, bà tiếp
-Người
ta đi Pháp rồi..., đe...èo mẹ! Bảo là người ta hiến cho nhà “lước” nhưng thực
ra là cướp í mà...
-Sao
lại thế chị...?
-Thì
bác bảo.., dân Hà Lội, dân Bùi Chu, Phát Diệm đi tàu há mồm ngầy ấy, có ai mang
được gì đâu..., đe..èo mẹ..., nhà lước về chiếm rồi lại bảo người ta hiến..,
gần đây có ối người về đòi đấy..., nhưng mà đe.. èo mẹ..! Đòi thế đéo là được
với ông nhà lước lày... Mà cứ bảo người ta phản động.., bây giờ người ta ở Tây
ở Mỹ chả sướng..., đéo khổ như ở nhà..., đe... èo mẹ! Những nhà ở lại là đéo
phản động được thì đành chịu đấy chứ...
Hình
như chọc phải tổ kiến lửa, tôi cố giữ nét mặt thật bình thản, chậm rãi giảng
giải
-Thì
cũng chả hay ho gì phải sống tha hương đâu chị, với lại tôi thấy thành phố cũng
thay đổi nhiều đấy chứ.., nhà cao cửa rộng, ô tô xe máy đầy đường, hàng hóa
thừa thãi...
-Vâng...,
nhưng bác bảo.., toàn bọn ở đẩu ở đâu về cướp đấy.., chúng tôi á... nhà nào
cũng phải hiến cho nhà lước, ló chỉ bớt lại cho đủ ở thôi, thế rồi chúng ló bán
đi bán lại.., mới thành đông nhung nhúc như thế lày chứ... giàu có là chúng ló
chứ dân gốc ở đây hết đường sống rồi..., đấy bác bảo.., nhà tôi trước kia bốn
số nhà, đất cát cả vài mẫu..., ngày xưa ra đây đã vắng lắm rồi... thế mà ló
cướp cha ló hết, tôi phải ở tít trong ngách í.., có hơn hai mươi mét thôi..,
chả làm được gì nuôi con thì ra đây, có thế lày thôi mà lay ló hành, mai ló
hành đấy bác ạ.., khốn lạn lắm...!
Không
muốn lạc vào nỗi oán hận của bà ta, tôi ngắt lời.
-Tôi
xin lỗi hỏi.., năm nay chị bao nhiêu..?
-Bẩy
mươi rồi đấy, thế chú..?
-Chị
hơn em mười tuổi.., thế mà nom trẻ thế...! Em hỏi, là vì nãy thấy chị nói đến “tàu
há mồm” lâu lắm rồi mới được nghe..., chị có biết tàu há mồm nó như thế nào
không?
-Biết
đâu.., là nghe người lớn bàn bạc thì thào thế..., thì là cái tầu ló há mồm ra
cho người ta chui vào để đi vào lam chứ gì...
-Vâng!
Cái tàu biển to lắm nhưng mũi không nhọn mà như cái phà í... cả làng, cả xã
chui vào vẫn vừa...
Lại
phải ngắt chuyện lần nữa.
-Bây
giờ trong này là báo...?
-Báo
Thống kê.., bác muốn thì cứ vào mà xem, giữa là nhà chính của ông í, tòa bên
kia là ga ra ô tô, tòa bên lày là để cho gia nhân.., là người giúp việc, đầu
bếp, lái xe í mà.., họ cũng theo ông chủ đi hết rồi..., bọn thống kê ló chia
nhau.., có đường ô tô đi quanh nhà đấy bác ạ..., bác vào mà xem.
Ngay
sau hai trụ cổng là hai cái chậu hoa hình bát giác, mỗi mặt đều có chữ Nho, cái
chậu to và nặng quá hay vì ý thức, hay ngẫu nhiên mà còn gần như nguyên vẹn,
ngôi nhà có sảnh giữa, nếu nhìn từ trên cao sẽ thấy hình chữ E, mái sảnh theo
kiểu Trung Hoa nhưng phần thân nhà lại kiểu Pháp với cửa chớp, kính mái lợp
ngói tây có ống khói...
Chính
giữa là bồn non bộ, hai bên là hai bể nước với hình hoa văn á đông, bể xây kín
nhưng nhô lên cái vòm nhỏ áng chừng để múc nước, cánh cửa sắt dày lắm, cái khóa
sắt to bằng bàn tay cũng bị gặm nham nhở như phần thấp của cánh cổng chính, í
chừng nhiều chục năm nay chưa ai mở.., trên nóc bể người ta để những chậu cây..
Dạo
quanh một vòng rồi quay lại quán nước, nói với bà chủ vài câu nữa bỗng thấy một
người phụ nữ cùng một cậu con trai đẩy cái xe ba bánh thấp tè đến, bánh xe lăn
trên mặt đường tạo ra thứ âm thanh vù vù lâu lắm mới gặp. Trên xe là cả cái
giát giường, trên cái giát ấy là gọn gàng nhưng đủ thứ, hai mẹ con nhẹ nhàng
nhưng nhanh nhẹ chuyển xuống, cái lò than tổ ong, cái soong nhôm to bốc khói,
ghế nhựa, bát đũa và một chồng những cái đĩa nhựa rất to.
-Bún
gì đấy chị?
Tôi
hỏi.
-Không..,
cháo lòng đấy...!
Mải
xem hai mẹ con họ triển khai tôi không để ý.
-Bác
làm ơn ngồi sang bên này cho chị ấy dọn hàng.
Giật
mình quay lại, một bà đeo cái tạp dề đang moi từ trong góc cổng ra những cái ghế,
ngánh hàng vừa đặt xuống.
-Thế
chị này bán gì..?
-Giò
chả, nem chạo...!
Tôi
trả tiền, chào chị chủ quán.
-Rảnh
bác lại ra sơi lước nhé, lói chuyện với bác thích..! Hì hì..!
Nửa
bên phải cánh cổng ấy, ngoài hàng “Lước”, giò chả nem chạo còn một chị bán báo..,
không biết lần cuối cùng tôi mua báo cách đây đã mấy chục năm.., ngắm mãi chỉ
thấy tờ Văn nghệ công an may ra còn có cái để đọc.
Chui
vào xe, vừa mở tờ báo ra thì con gái gõ cửa, tôi hỏi.
-Á
iu hăng ri?
-Nót
i ét!
-Ken
iu hép mi..?
-Hoát..?
-Thếch
săm phâu tâu..?
-Ô
kê! Iu a hoen khăm..!
Hai
bố con đi bộ ngược lại.., cháu quay, chụp rất tỉ mỉ, một ý nghĩ chợt đến, tôi
hỏi.
-Cháo
lòng nhé?
-Ô
kê!
-Cho
tôi hai cháo chị ơi!
-Vâng!
Bác lấy ghế ngồi hộ em với..., có ngay đây ạ! Bác ăn giồi tiết hay giồi mỡ
-Tiết,
chị ạ!
Nhìn
một cái là biết ngay, tôi lấy 3 ghế, một cái làm “Mâm” .., hóa ra cũng chưa
thật đúng, những cái đĩa nhựa to kia mới là mâm.
Một
ông già nom rất nghệ sỹ loay hoay dựng cái Mô bi lét dưới đường.
-Bác
cho hộ cháu xe sang bên đường kẻo công an..!
-Tao
mua mang về mà...! Đéo bắt được của tao đâu..., đéo sợ.., cho...
Một
bọn trẻ gọi mười xuất, mấy mẹ con (Giờ đã thành ba) tíu tít
Một
ông trạc ngoài 50 phóng cái SH đến
-Bác
ơi, nhà cháu hết mất rồi...
Ông
kia tiu ngỉu, đứng đần ra một lúc mới chịu quay xe.
Uống
nước, bà chủ quán lại te tái
-Con
gái bác à..? Gớm! Giống bố quá..! Đấy .., bác xem, bọn em toàn dân gốc ở đây
đấy!