Thứ Hai, 29 tháng 12, 2014
LẠ THẬT...! LẠ THẬT ĐẤY...!
Vừa ngó qua chương trình ĐÊM CỦA SAO-ĐAN TRƯƠNG.
Những nhạc phẩm trước kia từng nghe Chế Linh, Trường Vũ thể hiện... Thế là bức tranh ca nhạc đã "Đa màu" hơn nhưng
LẠ NHỈ...!
Đan Trường đang cất tiếng hát nỉ non,những ca từ như cứa vào hồn người, khiến những con tim yếu đuối phải ứa máu, những đôi mắt đa sầu phải nhỏ lệ thì dưới khán phòng.., không, có lẽ phải gọi là "Khán trường", chỉ đôi người lặng nghe đầy suy tư còn lại đa phần các bạn trẻ đầu trít khăn đỏ chữ vàng, tay cầm bóng bay, đèn nháy hoặc không thì đưa những cánh tay trần lên đung đưa..., những nụ cười toe toét..., thi thoảng vài người rú lên rùng rợn.., những động tác, những biểu cảm chỉ phù hợp với với những bản nhạc sống động như kiểu nhạc... sàn.
Thấy lạ thì để ý, hình như có nhóm "Hoạt náo" ..., hình như họ là một phần của đêm diễn..., hình như họ cười, hú, đung đưa, lắc lư theo kiểu .."Làm khoán" hay sao í...!
Hình như mỗi đêm nhạc kiểu này vẫn có "Đạo diễn" ..., chả hiều họ có lưu tâm đến điều này...!
Xem diễn và xem thưởng thức lại liên tưởng đến những "Hội nghị" những bài diễn thuyết chính trị, người nói cứ nói, người nghe cứ..."Không muốn nghe", không muốn nghe nhưng hễ ngưng câu là vỗ tay bôm bốp ... LẠ THẬT ĐẤY...!
Nhân đây cũng thổ lộ vài cái "Không thật êm" của ca sỹ nước ta.
Nhiều ca sỹ danh nổi như cồn, tài nghệ siêu phàm lắm..., ấy thế nhưng trong khi thể hiện những ca từ sâu lắng, êm ái hay quặn đau lại ... nhoẻn miệng cười duyên.. LẠ NHỈ...!
Chuyện người ca sỹ đặc giọng dân ca, ai cũng mên mộ nhưng lại đi hát bài tráng ca như "Việt Nam đường chúng ta đi" trong một đại lễ hội.
Chuyện đôi khi nốt nhạc có trường độ để kéo hồn người về nơi xa tít tắp, nhưng khi hồn người nghe đã tiệm cận với đường chân trời mà ca sỹ khoe giọng vẫn u...u, ơ... ơ.... mãi, khiến người ta hụt hơi khó chịu...
Chuyện một số nhạc phẩm yêu cầu phải thể hiện bằng chất giọng vùng miền (Miền Trung, miền Nam, Tây Nguyên, Tây Bắc...) vừa phải (Hơi hơi một tý) thì hay, nhưng khi ca sỹ cứ cố 'Giặn" ra để khoe khả năng Trung ngữ, Nam Bộ ngữ thì thật buồn cười.
Cái thể hiện và cái thưởng thức của ta.... LẠ THẬT ĐẤY....!!!
Thứ Bảy, 27 tháng 12, 2014
Sự tích câu: "ĐỒ BA PHẢI"!
Riêng tặng Xuân Kỳ và Miền Sơn Cước)
Thường nghe câu này mỗi khi bề dưới đàm luận về bề trên, ví như trẻ con nhận xét người lớn, cấp dưới nhận xét cấp trên..., ngược lại, khi bề trên nhận xét bề dưới thì cụm từ nài được thay bằng “Không có chính kiến!”.
Từ lâu, “Ba phải” là cách để người lãnh đạo trốn tránh trách nhiệm, để mua lòng cấp dưới, đồng thời nó cũng thể hiện sự kém cỏi, thậm chí đần độn của người đứng đầu.
Ai cũng dùng..., ai cũng hiểu .., nhưng “Sự tích đồ ba phải” hóa ra không phải ai cũng biết.
Các câu ngạn ngữ đều có từ rất lâu đời, thế nên còn được gọi là ..., “Các cụ dạy...!”. Các cụ là ai..? Là tiền nhân của chúng ta, chỉ những câu chính xác mới được truyền tụng, duy trì và bổ sung đời này qua đời khác.
Bởi tính đúng, câu ngắn mà ý nghĩa rộng nên thường nghe: “Các cụ dạy, cấm có sai..!”
Mỗi câu ngạn ngữ đều có một nghĩa đen, một hay nhiều nghĩa bóng và quan trọng, thông điệp của các cụ gửi ở những nghĩa bóng ấy.
Ngày nay, đã có đôi câu không còn đúng và nhiều câu ngạn ngữ chỉ còn đúng về nghĩa bóng ví như.
“Con trâu là đầu cơ nghiệp”
Trâu bây giờ nuôi chỉ để lấy thịt, những thứ là “Phương tiện kiếm sống” được hiểu là con trâu (Nghĩa bóng)
Tất nhiên, đa phần vẫn còn nguyên giá trị, ví như:
“Buôn tàu bán bè, không bằng ăn dè hà tiện”
Tuy cách “Buôn tàu bán bè” và cách “Ăn dè hà tiện” có khác như mua quan bán chức và cách ăn tiêu phù hợp, nếu mưu cầu làm quan thật cao, thế rồi vợ con hư hỏng, làm đồi bại cả cái xã hội mà mình quản lý, gây oán giận hờn căm thì không phải là phúc mà là mạt vận và như vậy đã “buôn tàu bán bè” (Mua chức) nhưng không biết “Ăn dè hà tiện”
Nhiều câu lắm, nhưng không phải mục đích bài này.
Câu “Đồ ba phải” hẳn có từ rất lâu rồi, khi ấy dân cư Việt còn thưa thớt..., làng nọ tới làng kia phải qua những cánh đồng, sông, ngòi..., nhiều làng mới thành xã, thành tổng.
Thường thì mỗi Tổng có một cái chợ, chợ không họp hàng ngày mà luân phiên với chợ ở các tổng khác..., ở quê tôi (Tổng Canh) có chợ Canh, chợ phiên những ngày có cuối là 3 và 8 (Âm lịch), những ngày khác là chợ Nhổn, chợ Bưởi, chợ Vạng...
Nhu cầu đi chợ trước hết là để trao đổi hàng hóa, mọi thứ nông sản, vật dụng từ các thợ thủ công..., các sản phẩm văn hóa (Tranh, chữ)..., đều được trao đổi ở chợ
Đi chợ còn là dịp để hưởng thụ, ăn quà..., ông Xếp cũ của tôi kể: Từ nhà đến chợ phải 3Km thế mà bọn tao làm những cái vòng, thằng nào khéo tay thì làn cái to bằng cật tre, thằng nào không làm được thì lấy vánh nón, cạp rổ, dần, sàng, mẹt cũ.., thằng nào khá thì có đoạn dây thép uốn cong rồi móc vào mà dắt cái vòng đi.., oai lắm, được coi như “Cơ giới”..., nhưng, một đoạn dây thép là rất hiếm, đa số người ta phơi quần áo bằng những sợi dây thừng làm từ đay hay lạt tre..., cũng có thể phơi ngoài bờ rào, bộ giong gầu gác vào bất cứ đâu, cây sào... Đa phần thì dùng một khúc tre, chúng tao hăng hái đánh “Xe” chạy lên chợ, đến nơi tản ra, đứa nào tìm U đứa ấy, thể nào cũng được dăm cái kẹo bột, cái bánh rán hay bánh đúc riêu cua...
Chợ còn là nơi để gặp gỡ, cánh đàn ông uống rượu bàn chuyện đồng áng, hội hè.., bọn đàn bà gặp nhau khoe hay kể tội mẹ chồng, chồng, con .., đặc biệt, chợ là nơi để bọn con gái khoe sắc cho bọn con trai lả lơi ve vãn...
Tóm lại, chợ là nơi duy nhất để trao đổi hàng hóa và giao lưu tinh thần.., thế nên người ta háo hức đi chợ lắm.
Nhà kia có ba cô con gái, lớn nhất đã đến tuổi lấy chồng, bé nhất cũng đã dậy thì. Một hôm, họ xin được bố mẹ cho đi chợ, thức dậy từ canh 4 họ thận trọng chải đầu, bận quần áo mới rồi đốt đuốc lên đường.
Tang tảng sáng (Cỡ 5 rưới 6 giờ gì đó) họ phải qua một cái cầu tre bắc qua con kênh.
Tên đánh dậm (dủi) đi mò từ 9-10 giờ tối, tang tảng sáng cũng là lúc hắn rửa ráy chân tay, thay quần áo để kịp đến chợ.., với tên đánh dậm, nơi tốt nhất để thực hiện những việc đó là dưới những cây cầu.., gọi là cách nhỡ thế thôi chứ cái cầu ghép bằng tre và những mẩu ván thôi (Ván lấy từ quan tài sau bốc mả) hở thông thống..., thường những lúc ấy người ta tránh mặt nhau chứ cố tình thì chả giấu được ai.
Ba cô lần lượt qua cầu, chị cả, chị hai, em út, tên đánh dậm vừa cởi được cái khố, chửa kịp xỏ chân vào cái quần lá tọa, hắn giật mình ngẩn lên, lần lượt chạm mặt ba cô.
Qua cầu được một đoạn, thấy cô cả cứ tủm tim cười, cô hai, cô út không nhịn được thế là ba chị em ôm nhau cười như ma chơi..., chợt nhớ ra vai trò của mình, cô cả nín thinh rồi quát.
-Chúng mày cười cái gì...?
Sợ uy của chị nhưng hai cô vẫn không nhịn được, vừa cười vừa gặng lại.
-Thế chị cười cái gì...? Chị cũng thấy nó chứ..?
Ba cô lại ôm nhau, cố không cho tiếng cười quá to.
-Hì...! Tao..., thấy... hì hì...! Cứ tưởng nó ghê gớm lắm..., hóa ra..., hóa ra..., cũng là..., cũng là.., là..., là cục thịt chứ đếch gì...!
Cô hai tròn mắt ngạc nhiên
-Chị nói thế nào...! Nó là đoạn... gân chứ...!
Kẻ bảo thịt, người bảo gân, không ai chịu ai, cô hai bỗng hỏi cô út.
-Mày cũng thấy nó chứ gì...? Gân đúng không...?
-Hai chị mắt mũi thế nào...! Khúc xương lại bảo gân mới chả thịt.
Thế là ba cô cãi nhau, ai cũng khẳng định mình đúng, hai người kia sai..., mâu thuẫn ngày càng gay gắt, họ quyết định không đến chợ nữa mà đến thẳng cửa quan.
Mới sớm tinh mơ mà đã có kiện, quan mừng lắm, sau khi cô cả nộp lệ phí họ vẫn không thôi chí chóe, quan đập mạnh cái thước xuống bàn lấy uy.
-Những kẻ kia...! Làm loạn công đường à...! Có việc gì mau bẩm...!
Ba cô quỳ trước sân công đường, cô cả đại diện trình bày rằng chúng con được đi chợ thế nào, gặp thằng đánh dậm dưới cầu ra sao và đang cãi nhau xem nó bằng gì, thịt, gân hay xương...
-Thế đứa nào là nhớn...? Quan hỏi trước...!
-Bẩm quan! Là con ạ...!
Cô cả tiến thêm một bước, cúi rạp xuống nền lạy quan lớn, vạt yếm thõng xuống để lộ hai bầu vú nõn nà...
-Ừ...! Mày bảo nó là gì...?
-Dạ...! Là thịt ạ...!
-Ừ...! Để quan xem...!
Quan thò qua vạt áo the, thót bụng lại để bàn tay tóm được vật chứng.
-Ừ...! Mày nói... Phải! Cho lui...
Lần lượt như thế, cô hai cúi lạy, cái yếm cũng trễ xuống, bầu vú của cô gái mới lớn không ngồn ngộn mà tròn lẳn khiến quan như mất hồn.
-Mày...! Mày...! Mày bảo là gì...?
-Dạ...! Con bảo là gân ạ...!
-Ừ...! Ừ...! Để quan xem...!
Quan lại sờ vào cái vật chứng, loáng một cái mà cục thịt đi đâu mất, thay vào đó là khúc gân lớn hơn và ấm hơn.
-Ừ...! Mày nói... Phải! Cho lui...!
Bộ ngực cô út mới nhú, nom như quả cau đại, trời cũng đủ sáng để quan thấy rõ cái màu đo đỏ của hai cái núm.., chà chà..., từ thủa bé quan chửa được thấy cái của này bao giờ.., mẹ cha mấy con mụ tranh chấp đất đai, trộm cắp gà vịt..., chúng nó cũng quỳ như thế này và chẳng đứa đàn bà nào quỳ dưới kia mà mắt quan không dính vào cái ấy nhưng toàn của nhẽo nhèo nhèo, thâm xì xì...
Quan líu lưỡi, ú ớ..
-Mày..., mày..., mày.., bảo bảo..., bảo là gì...?
Sự lúng túng của quan dường như khiến cô út tự tin hơn, nhanh nhảu khẳng định.
-Dạ! Chắc chắn là xương ạ...!
-Ừ..! Ừ..! Để.., để..., quan quan..., xem..., xem...!
Quan giựt mình rút phắt tay ra, mắt đã tái lại càng tái.., vật chứng của quan nóng rừng rực như khúc đầu con rắn hổ lửa, cứng chắc như một khúc xương.
-Ừ.., ừ.., mày... mày.., nói nói.., nói..., nói .., phải...!
Ba cô lễ tạ quan rồi ra về, ai cũng hể hả vì thắng kiện nhưng khi họ chia sẻ sự hể hả ấy cho nhau thì cuộc cãi vã lại được bắt đầu, cả ba cô cùng bảo
-Quan nói mà sai à...!
Khi cãi nhau đã mệt lử.., đói lả..., các cô mới ngộ ra, quan xử ai cũng ... phải, ai cũng sung sướng nhưng chả tích sự gì.
Sự tích câu “Đồ ba phải” có cội nguồn từ đó...!
Từ lâu, “Ba phải” là cách để người lãnh đạo trốn tránh trách nhiệm, để mua lòng cấp dưới, đồng thời nó cũng thể hiện sự kém cỏi, thậm chí đần độn của người đứng đầu.
Ai cũng dùng..., ai cũng hiểu .., nhưng “Sự tích đồ ba phải” hóa ra không phải ai cũng biết.
Các câu ngạn ngữ đều có từ rất lâu đời, thế nên còn được gọi là ..., “Các cụ dạy...!”. Các cụ là ai..? Là tiền nhân của chúng ta, chỉ những câu chính xác mới được truyền tụng, duy trì và bổ sung đời này qua đời khác.
Bởi tính đúng, câu ngắn mà ý nghĩa rộng nên thường nghe: “Các cụ dạy, cấm có sai..!”
Mỗi câu ngạn ngữ đều có một nghĩa đen, một hay nhiều nghĩa bóng và quan trọng, thông điệp của các cụ gửi ở những nghĩa bóng ấy.
Ngày nay, đã có đôi câu không còn đúng và nhiều câu ngạn ngữ chỉ còn đúng về nghĩa bóng ví như.
“Con trâu là đầu cơ nghiệp”
Trâu bây giờ nuôi chỉ để lấy thịt, những thứ là “Phương tiện kiếm sống” được hiểu là con trâu (Nghĩa bóng)
Tất nhiên, đa phần vẫn còn nguyên giá trị, ví như:
“Buôn tàu bán bè, không bằng ăn dè hà tiện”
Tuy cách “Buôn tàu bán bè” và cách “Ăn dè hà tiện” có khác như mua quan bán chức và cách ăn tiêu phù hợp, nếu mưu cầu làm quan thật cao, thế rồi vợ con hư hỏng, làm đồi bại cả cái xã hội mà mình quản lý, gây oán giận hờn căm thì không phải là phúc mà là mạt vận và như vậy đã “buôn tàu bán bè” (Mua chức) nhưng không biết “Ăn dè hà tiện”
Nhiều câu lắm, nhưng không phải mục đích bài này.
Câu “Đồ ba phải” hẳn có từ rất lâu rồi, khi ấy dân cư Việt còn thưa thớt..., làng nọ tới làng kia phải qua những cánh đồng, sông, ngòi..., nhiều làng mới thành xã, thành tổng.
Thường thì mỗi Tổng có một cái chợ, chợ không họp hàng ngày mà luân phiên với chợ ở các tổng khác..., ở quê tôi (Tổng Canh) có chợ Canh, chợ phiên những ngày có cuối là 3 và 8 (Âm lịch), những ngày khác là chợ Nhổn, chợ Bưởi, chợ Vạng...
Nhu cầu đi chợ trước hết là để trao đổi hàng hóa, mọi thứ nông sản, vật dụng từ các thợ thủ công..., các sản phẩm văn hóa (Tranh, chữ)..., đều được trao đổi ở chợ
Đi chợ còn là dịp để hưởng thụ, ăn quà..., ông Xếp cũ của tôi kể: Từ nhà đến chợ phải 3Km thế mà bọn tao làm những cái vòng, thằng nào khéo tay thì làn cái to bằng cật tre, thằng nào không làm được thì lấy vánh nón, cạp rổ, dần, sàng, mẹt cũ.., thằng nào khá thì có đoạn dây thép uốn cong rồi móc vào mà dắt cái vòng đi.., oai lắm, được coi như “Cơ giới”..., nhưng, một đoạn dây thép là rất hiếm, đa số người ta phơi quần áo bằng những sợi dây thừng làm từ đay hay lạt tre..., cũng có thể phơi ngoài bờ rào, bộ giong gầu gác vào bất cứ đâu, cây sào... Đa phần thì dùng một khúc tre, chúng tao hăng hái đánh “Xe” chạy lên chợ, đến nơi tản ra, đứa nào tìm U đứa ấy, thể nào cũng được dăm cái kẹo bột, cái bánh rán hay bánh đúc riêu cua...
Chợ còn là nơi để gặp gỡ, cánh đàn ông uống rượu bàn chuyện đồng áng, hội hè.., bọn đàn bà gặp nhau khoe hay kể tội mẹ chồng, chồng, con .., đặc biệt, chợ là nơi để bọn con gái khoe sắc cho bọn con trai lả lơi ve vãn...
Tóm lại, chợ là nơi duy nhất để trao đổi hàng hóa và giao lưu tinh thần.., thế nên người ta háo hức đi chợ lắm.
Nhà kia có ba cô con gái, lớn nhất đã đến tuổi lấy chồng, bé nhất cũng đã dậy thì. Một hôm, họ xin được bố mẹ cho đi chợ, thức dậy từ canh 4 họ thận trọng chải đầu, bận quần áo mới rồi đốt đuốc lên đường.
Tang tảng sáng (Cỡ 5 rưới 6 giờ gì đó) họ phải qua một cái cầu tre bắc qua con kênh.
Tên đánh dậm (dủi) đi mò từ 9-10 giờ tối, tang tảng sáng cũng là lúc hắn rửa ráy chân tay, thay quần áo để kịp đến chợ.., với tên đánh dậm, nơi tốt nhất để thực hiện những việc đó là dưới những cây cầu.., gọi là cách nhỡ thế thôi chứ cái cầu ghép bằng tre và những mẩu ván thôi (Ván lấy từ quan tài sau bốc mả) hở thông thống..., thường những lúc ấy người ta tránh mặt nhau chứ cố tình thì chả giấu được ai.
Ba cô lần lượt qua cầu, chị cả, chị hai, em út, tên đánh dậm vừa cởi được cái khố, chửa kịp xỏ chân vào cái quần lá tọa, hắn giật mình ngẩn lên, lần lượt chạm mặt ba cô.
Qua cầu được một đoạn, thấy cô cả cứ tủm tim cười, cô hai, cô út không nhịn được thế là ba chị em ôm nhau cười như ma chơi..., chợt nhớ ra vai trò của mình, cô cả nín thinh rồi quát.
-Chúng mày cười cái gì...?
Sợ uy của chị nhưng hai cô vẫn không nhịn được, vừa cười vừa gặng lại.
-Thế chị cười cái gì...? Chị cũng thấy nó chứ..?
Ba cô lại ôm nhau, cố không cho tiếng cười quá to.
-Hì...! Tao..., thấy... hì hì...! Cứ tưởng nó ghê gớm lắm..., hóa ra..., hóa ra..., cũng là..., cũng là.., là..., là cục thịt chứ đếch gì...!
Cô hai tròn mắt ngạc nhiên
-Chị nói thế nào...! Nó là đoạn... gân chứ...!
Kẻ bảo thịt, người bảo gân, không ai chịu ai, cô hai bỗng hỏi cô út.
-Mày cũng thấy nó chứ gì...? Gân đúng không...?
-Hai chị mắt mũi thế nào...! Khúc xương lại bảo gân mới chả thịt.
Thế là ba cô cãi nhau, ai cũng khẳng định mình đúng, hai người kia sai..., mâu thuẫn ngày càng gay gắt, họ quyết định không đến chợ nữa mà đến thẳng cửa quan.
Mới sớm tinh mơ mà đã có kiện, quan mừng lắm, sau khi cô cả nộp lệ phí họ vẫn không thôi chí chóe, quan đập mạnh cái thước xuống bàn lấy uy.
-Những kẻ kia...! Làm loạn công đường à...! Có việc gì mau bẩm...!
Ba cô quỳ trước sân công đường, cô cả đại diện trình bày rằng chúng con được đi chợ thế nào, gặp thằng đánh dậm dưới cầu ra sao và đang cãi nhau xem nó bằng gì, thịt, gân hay xương...
-Thế đứa nào là nhớn...? Quan hỏi trước...!
-Bẩm quan! Là con ạ...!
Cô cả tiến thêm một bước, cúi rạp xuống nền lạy quan lớn, vạt yếm thõng xuống để lộ hai bầu vú nõn nà...
-Ừ...! Mày bảo nó là gì...?
-Dạ...! Là thịt ạ...!
-Ừ...! Để quan xem...!
Quan thò qua vạt áo the, thót bụng lại để bàn tay tóm được vật chứng.
-Ừ...! Mày nói... Phải! Cho lui...
Lần lượt như thế, cô hai cúi lạy, cái yếm cũng trễ xuống, bầu vú của cô gái mới lớn không ngồn ngộn mà tròn lẳn khiến quan như mất hồn.
-Mày...! Mày...! Mày bảo là gì...?
-Dạ...! Con bảo là gân ạ...!
-Ừ...! Ừ...! Để quan xem...!
Quan lại sờ vào cái vật chứng, loáng một cái mà cục thịt đi đâu mất, thay vào đó là khúc gân lớn hơn và ấm hơn.
-Ừ...! Mày nói... Phải! Cho lui...!
Bộ ngực cô út mới nhú, nom như quả cau đại, trời cũng đủ sáng để quan thấy rõ cái màu đo đỏ của hai cái núm.., chà chà..., từ thủa bé quan chửa được thấy cái của này bao giờ.., mẹ cha mấy con mụ tranh chấp đất đai, trộm cắp gà vịt..., chúng nó cũng quỳ như thế này và chẳng đứa đàn bà nào quỳ dưới kia mà mắt quan không dính vào cái ấy nhưng toàn của nhẽo nhèo nhèo, thâm xì xì...
Quan líu lưỡi, ú ớ..
-Mày..., mày..., mày.., bảo bảo..., bảo là gì...?
Sự lúng túng của quan dường như khiến cô út tự tin hơn, nhanh nhảu khẳng định.
-Dạ! Chắc chắn là xương ạ...!
-Ừ..! Ừ..! Để.., để..., quan quan..., xem..., xem...!
Quan giựt mình rút phắt tay ra, mắt đã tái lại càng tái.., vật chứng của quan nóng rừng rực như khúc đầu con rắn hổ lửa, cứng chắc như một khúc xương.
-Ừ.., ừ.., mày... mày.., nói nói.., nói..., nói .., phải...!
Ba cô lễ tạ quan rồi ra về, ai cũng hể hả vì thắng kiện nhưng khi họ chia sẻ sự hể hả ấy cho nhau thì cuộc cãi vã lại được bắt đầu, cả ba cô cùng bảo
-Quan nói mà sai à...!
Khi cãi nhau đã mệt lử.., đói lả..., các cô mới ngộ ra, quan xử ai cũng ... phải, ai cũng sung sướng nhưng chả tích sự gì.
Sự tích câu “Đồ ba phải” có cội nguồn từ đó...!
Thứ Sáu, 26 tháng 12, 2014
7 CHỮ, 8 CÂU, KHÔNG ĐƯỜNG LUẬT!
Cô nàng đỏng đảnh vốn đã
qua tay mấy ngã đàn ông, rồi có lúc sớm anh này chiều thằng khác..., dung nhan
tàn tạ, đã tưởng quay về với người yêu cũ...!
Nghĩ câu: “Đánh kẻ chạy
đi ..” Lại nhớ câu: “Lấy đĩ về làm vợ chứ không lấy vợ về làm đĩ” nên chàng
đang say sưa những dự định sây đắp tương lai thì đùng một cái, thằng bồ cũ vừa
to khỏe vừa lắm tiền quay lại tán tỉnh...
“Ngựa quen đường cũ” ả
vội vã sà vào lòng tên Sở Khanh..., rồi thì hắn sẽ chiều chuộn ả được bao lâu
nữa..., vợ cả con chồng sẽ cho ả những gì đây...?
Tội nghiệp cho chàng
trai chung thủy thật thà! Khốn nạn cho mẹ cha, ông bà tiên tổ đeo nhục vào danh
...!
Vậy có thơ rằng:
Lẳng lặng mà nghe chúng
tán nhau
Những duyên bền thắm với
dài lâu
Vết răng sắp thối bôi
hồng sáp
Miệng chực lu loa lại
hóa cười
Duyên thắm đang thì thôi
đành dứt
Nghĩa nặng ân sâu cũng
kệ bà
Nào muốn sạch trong đời
con đĩ
Sướng gần đâu nghĩ đến
đường xa
Thứ Ba, 23 tháng 12, 2014
VÀI SUY NGHĨ SAU NGÀY 22-12
Sau một cuộc chiến tranh,
trừ những người lính đã chết trận thì những người còn lại, được gọi là Cựu
chiến binh (CCB), đó là những người đã làm nên chiến thắng hay thất bại.
Trộm nghĩ nếu sau thế
chiến thứ hai, những người đã từng tham chiến trong quân đội Đức quốc xã, Nhật
Hoàng... tổ chức thành hội và hội này là thành viên xã hội, không chống lại xã
hội, không cổ động cho Phát xít, họ ôn lại những kỷ niệm, giúp đỡ nhau trong
cuộc sống và góp phần xây dựng xã hội văn minh thì không có lý do gì để không
tôn trọng họ.
Tương tự như vậy với
những CCB VNCH, nếu họ gặp nhau để phát huy những gì có lợi cho xã hội hôm nay,
góp phần xây dựng đất nước, góp phần xóa bỏ thù hằn, hàn gắn vết thương chiến
tranh, không đi ngược lại chủ trương chính sách của Đảng và nhà nước CSVN thì
tại sao lại không động viên...?
Ấy là những người CCB đã
làm nên “Bại trận”, những người làm nên thắng trận thì sao...?
Trước đây tôi cứ nghĩ
rằng, hội CCB, vì là những người đi chiến đấu có mục đích, mục đích ấy chính là
xã hội hôm nay, họ đã làm nên chiến thắng và họ có trách nhiệm góp phần quan
trọng đảm bảo xã hội hôm nay đi đúng với mục đích mà đồng đội của họ đã bỏ
mạng, họ đã bỏ máu và tuổi thanh xuân nhằm đạt được..., đó cũng là trách nhiệm
với Đảng, với Dân, với đất nước.
CCB là những người kinh
nghiệm trận mạc, kinh nghiệm có được sau cả thắng trận và bại trận.., sẽ vô
cùng quý giá nếu họ truyền những kinh nghiệm ấy cho quân đội hôm nay nhằm bảo
về tổ quốc.
Khi lần đầu tiên hội CCB
được thành lập (Dường như có thấy Đại tướng Võ Nguyên Giáp nhưng không thấy ông
trong BCH) tôi vẫn hiểu như thế và đã rất mừng.
Bận học hành và công
việc nên phải nhiều năm sau tôi mới tham gia một buổi gặp mặt đơn vị cũ.
Một trung đoàn lính Hà
Nội, lập ra một chi hội CCB, tiểu đoàn 6 (Bao gồm lính Đống Đa-Từ Liêm), lại tổ
chức một “Dưới chi hội” nữa.
Chúng gặp nhau ở Nhà văn
hóa Từ Liêm (Nhà thi đấu quận Cầu Giấy bây giờ), cũng bầu theo kiểu chỉ định ra
“Ban liên lạc Tiểu đoàn”, từng cụm thành Đại đội, từng xã, phường thành Trung
đội, từng làng thành tiểu đội...
Ban liên lạc có chức
năng thông báo những việc quan trọng của nhau như: Ốm đau, cha mẹ chết, cưới
con để anh em tham gia, giúp đỡ...
Nghe
thấy ngon...!
Những người ngồi dưới
thì mày mày tao tao thân mật (Thậm chí văng tục, cười thoải mái) nhưng những
đứa lên bục phát biểu lại xưng tôi và gọi nhau là ..., “Đồng chí”!
Đến khi chúng phổ biến
dự trù thu quỹ 40 000/người thì tôi thấy .., không ổn. Ghé tai thằng Chiến Phật
hỏi.
-Tao hỏi thật! Trong túi
mày có bao nhiêu tiền...?
Nó cũng ghé tai
-Mày hỏi thật thì tao
cũng nói thật..., tao có 5000, sáng nay vợ đưa 5000 nữa là mười.
Chiến Phật làm thợ mộc ở
Phú Diễn, nghe nói đã 3-4 đứa con, vợ trồng rau, trồng hoa, nuôi lợn... Tôi
tính nhanh phải có ít nhất 1/3 số người như Chiến..., thế là giơ tay lên bục
phát biểu..., nội dung như sau:
-Trước hết, tôi xin chào
các “Chiến hữu”...!
Sở dĩ gọi vậy vì tôi coi
tất cả là bạn..., mỗi chúng ta đều có nhiều kiểu bạn, cùng quê là đồng hương,
cùng học là đồng môn.., bạn thời chiến tranh thì gọi là chiến hữu...!
Khi còn trong quân ngũ,
chúng ta cái gì cũng chung nhau.., mặc như nhau.., ăn như nhau.., gánh vác
nhiệm vụ như nhau và đặc biệt chúng ta cùng có mục đích chiến đấu hy sinh như
nhau nên ngày ấy chúng ta gọi nhau là ... “Đồng chí”!
Bây giờ chúng ta ai cũng
có gia đình riêng, công việc riêng, theo đuổi những mục đích riêng, bằng những
biện pháp riêng, mỗi người theo đuổi một cái “Trí” riêng nên tôi không gọi các
bạn là “Đồng chí” nữa.
Thứ hai, tôi cảm ơn các
chiến hữu đã tổ chức cuộc gặp mặt này để chúng ta có dịp ngắm lại nhau, hỏi
thăm sức khỏe, gia cảnh của nhau..!
Nhưng cần xác định mục
đích chính của những cuộc gặp gỡ này là gì...? Những chuyện to lớn, tầm cỡ quốc
gia tôi không dám nói đến nhưng nên chăng ta phát hiện những chiến hữu đang gặp
khó, không thể tự mình vươn lên được để Hội giúp đỡ.., qua trao đổi chúng ta có
thể giúp lẫn nhau xây dựng gia đình, ví như bạn Cường có xưởng nhựa, ai đó có
doanh nghiệp, nếu thấy nhà nào đông con mà không có việc làm thì ưu tiên nhận
các cháu rồi cùng nhau dạy dỗ.., người làm công chức, thày giáo, bác sỹ..., là
địa chỉ cho các bạn khi cần và trong giới hạn có thể giúp được...
Chứ không phải ta gặp
nhau chỉ để uống rượu, để đi đám cưới, đám ma...
Về tài chính tôi đề nghị
các bạn xem lại, tôi biết nhiều người ngồi đây chỉ có 1-2 chục nghìn trong túi:
-Kinh phí những buổi gặp
mặt nên chia đều cho anh em, ai thiếu thốn thì nhờ bạn giúp đỡ, ai tự thấy có
điều kiện thì ủng hộ thêm, thừa thì cho vào quỹ, thiếu thì kêu gọi các mạnh
thường quân.
-Việc hiếu hỷ thông báo
nhau là đúng nhưng ai đi? Phúng viếng hay mừng thế nào là tùy tâm và đó là
những món nợ tình cá nhân, nhân danh hội chỉ là tối thiểu.
-Kinh phí thu bao nhiêu,
nên tham khảo khả năng anh em, và cần hết sức chặt chẽ, dù ít dù nhiều nên gửi
vào tiết kiệm, công khai thu chi.
Cuối cùng tôi tự giới
thiệu về công việc, mong rằng các bạn và gia đình luôn khỏe nhưng cũng hứa rằng
nếu ai không may có vấn đề về sức khỏe, nếu đến Bệnh viện Xanh Pôn thì tôi sẽ
giúp hết mình.
Chúng nó vẫn thu quỹ,
tất nhiên những đứa không có đành cười trừ, nhưng sau đó số tiền thu của một
tiểu đoàn lính ấy không sao thu lại được.
Sau vài lần như vậy, chỉ
thấy ăn thịt chó, uống rượu say... ngoài ra không còn ý nghĩa gì khác, tôi tự
đề ra lịch tham gia 5 năm/lần.
Hội CCB ở Bệnh viện
Xanh-Pôn, Bệnh viện Thánh Tâm (Biên Hòa), rồi viện E, cũng vậy, mặc dù tôi
chính thức..., không tham gia.
Năm nay, xem các chương
trình kỷ niệm trên VTV1, ăn một bữa thị dê ở Bệnh viện E, xem bài và ảnh trên
trang Trần Mỹ Giống...
Tự nhiên tôi thấy các
hội CCB nó cứ... Thế nào ấy...!
Gặp nhau tay bắt mặt
mừng
Nhớ đêm lội suối, băng
rừng, vượt khe
Biết đâu lại có ngày về
Chuyện nay, chuyện cũ
giãi giề cùng nhau
Hỏi thăm con cháu đến
đâu
Hỏi thăm cái vết trên
đầu ra sao
Đêm Quảng Trị, ngắm trời
cao
Sao biết được gặp đứa
nào hôm nay
Rượu nồng
Nào...!
Uống cho say
Thôi...!
Quên đi những tháng ngày
gian lao
Khói hương bay tận trời
cao
Nào..! Mời những đứa hôm
nào không may
Chúng mày ơi...! Hãy về
đây
Tao tưới một chén rượu
đầy.., uống đi...!
Khôn thiêng phù hộ những
gì
Vỗ về cha mẹ những khi
buồn lòng
Đứa hiện hữu, đứa hư
không
Thế là cùng uống rượu
nồng hôm nay...!
Cựu chiến binh, đất nước
này
Gặp nhau là uống cho say..,
quên đời!
Thứ Bảy, 20 tháng 12, 2014
LÀM ẤM TRIỆU TÂM HỒN
Có một tia nắng ấm
Thổi vào lòng giá đông
Có một chấm lửa hồng
Giữa đêm đen mù mịt
Giữa tham lam vơ vét
Giữa tức trách, cửa
quyền
Ở cái hầm bị sập
Tình người còn y nguyên
Ai đã qua sợ hãi
Lưỡi hái đã cận kề
Thầm gửi mạch đất về
Lời biệt ly cha mẹ
Ai thất thần choáng váng
Nghe con ở đất sâu
Thương con nhiều đến đâu
Mà bó tay cha mẹ
Xin được cảm ơn anh
Những người làm cứu hộ
Mang con về cho bố
Để vợ được đón chồng
Mấy ngày ướt lạnh không
Sao mà cười rạng rỡ
Cái tin từ núi lở
Làm ấm triệu tâm hồn...!
Thứ Sáu, 19 tháng 12, 2014
NHẤT ĐỒ..., NHÌ NGHỀ!
Người ta nhờ giảng mấy
bài cho Y tá Lào Cai, chả có việc gì làm thì nhận cho vui.
Chuẩn bị bài vở tỷ mỷ,
dày công làm powerpoint sao cho hấp dẫn, dễ nghe, dễ hiểu, cân nhắc nhấn mạnh
những gì, hy vọng để lại những gì trong đầu học viên...
Thế rồi báo ..., hủy
chương trình..., sao thế nhỉ, với mình thì không sao nhưng với công việc thì...
lạ nhỉ,
Bộ, các Sở, các Bệnh
viện có phòng ban, có cán bộ chuyên trách (Tính từ Bộ đến các bệnh viện loại
một thì không biết bao nhiêu nhân lực) để làm cái gọi là “Chỉ đạo tuyến”, kinh
phí để nuôi và để bộ máy này hoạt động ..., cứ tưởng tượng là hiểu..., chắc nó
cũng như tổ chức “Nghiên cứu khoa học” vậy thôi.
Thế rồi lại báo ..., đi!
Hì hì... cách làm việc của ta (Việt Nam) là như thế..., không sức đâu mà tìm
hiểu nguyên nhân hủy, cũng chẳng hơi đâu mà tò mo cái nguyên nhân hủy của
hủy..., hoàn thiện bài vở..., gửi...
Mới du hý Bắc Cạn bằng
xe ZACE của thằng em, nghĩ đến đoạn đường “Cao tốc hạn chế” .., ngại, thằng con
nuôi góp ý: “Ít ngày thì bác đi xe cơ quan đi cho khỏe”.., Ô Kê!
Sát ngày đi, thằng phụ
trách đưa cho cái lịch, hóa ra mình đi ... tự túc..., Ô kê...! Khi đang băn
khoăn chọn thì người ta quyết hộ phương án nào cũng được, đi xe tự túc lại có
thời gian và phương tiện thăm thú Lào Cai.
Đoàn còn 2 người nữa,
thằng Bác sỹ trẻ thì có thể “Mác kê nô” bắt nó cùng đi với mình cho... đỡ buồn
ngủ, nhưng cô cử nhân thì không được, bọn đàn bà đã có chồng có con, đi công
tác xa mà ở lại thêm là rắc rối lắm.
Thế là Xôi cũng hỏng,
bòng cũng không..., tức tốc lên, hùng hục giảng..., vội vã về..., phí!
Chẳng cảm nhận được gì
để mà bốc phét ngoài chuyện, phải, vẫn cái chuyện “Cao tốc hạn chế”, tốc độ cho
phép 80km/h đi chậm thì không kịp tiến độ, đi đúng 80 thì coi chừng những đoạn
xuống dốc, xử lý không khéo, không kịp là đạt 90km/h như bỡn và thế là lại “Làm
phiền” mấy anh CSGT..., và thế là cuộc đi mất vui..., thế nên dù đã tối trời,
mắt cứ phải đánh đáo để kiểm soát cái đồng hồ không cho nó vợt quá ngưỡng...,
thế là đôi khi phải rà phanh, khổ thân cái xe và thú thực, đánh đáo như thế
cũng..., nguy hiểm phết đấy, chả biết cánh lái chuyên nghiệp có kinh nghiệm thì
thế nào chứ như mình thì, để an toàn cũng..., mệt phết đấy!
Hơi choáng khi đến Bệnh
viện mới của Lào Cai, khuôn viên rộng mênh mông, khá biệt lập, kiến trúc rất
“Hữu nghị Việt-Trung”, những bãi ô tô, những nhà để xe cho khách, cho cán bộ...
Ngày ở Hàn Quốc cứ thắc
mắc: Sao người ta để cái Bệnh viện to là thế, hiện đại là thế ở xa khu dân cư,
đường vào độc đạo, cứ như vào trại giam vậy.., khi chợt thấy cái không khí tĩnh
lặng và sạch sẽ, khi chợt nghĩ đến những trận dịch mới vỡ nhẽ..., hình như Bệnh
viện Lào Cai gần đạt được tiêu chuẩn ấy..., nói gần là vì trên đường vào đã
thấy lác đác những hàng quán, những cái đang bán và những cái đang xây... Bệnh
viện lớn thế phải có đầy đủ mọi dịch vụ tại chỗ, từ ăn uống, mua sắm, sửa xe...
Trưa, xuống nhà bếp, gọi
cho Bs Phìn, trưởng khoa chấn thương.
-A lô! Anh ở đâu đấy..!
-Anh đang ở Bệnh viện
em...! Chúc mừng, cái bệnh viện đẹp quá...!
-Thế ạ! Sao không gọi em
ngay.., đã lên đây, phải bố trí ngồi với bọn em tý chứ!
-Thanh kiu! Anh đang
dưới bếp rồi, có ăn trưa thì xuông đây..!
-Thế à...! À .., em nhìn
thấy anh rồi..!
Gặp nhau ríu rít, mỗi
thằng một khay cơm trên tay, Phìn cứ băn khoăn.
-Thôi bỏ đấy..., đi nhậu
đi...!
-Sao lại cứ phải “Gặp
nhau lần nào cũng nhậu”? Sẵn cơm, ngồi ăn với nhau không được à..?
Phìn bảo cậu em lấy chai
rượu.
-Chiều nay em không mổ
xẻ gì, anh đã lên đây là phải uống.
Quay
sang Bs Việt
-Tôi uống ông lái, hay
ông uống tôi lái?
-Cháu không biết lái mà
chiều nay cháu phải lên lớp.
-Ô kê! Tức là tôi vừa
uống vừa lái
Uống..., bắt tay...,
uống.., một giật ba lắc.., nói chuyện, nhân chuyện này..., uống, hỏi thăm ông
bà và gia đình ở Mường Khương..., uống, hỏi cái nối nấu rượu ngô... uống, hỏi
con dao phát bờ..., uống, cậu điều dường đi cùng Phìn xin phép mời một chén..,
uống... Phê!
Cháu Huệ (Cử nhân phòng
Chỉ đạo tuyến) có điện thoại
-Thế ạ! Em không biết,
lại đưa chú xuống nhà bếp đang ăn rồi.., vâng, để em nói
-Chú ơi! Bs Hiếu PGĐ hồi
nãy xuống thăm thấy chú giảng nhiệt tình quá nên không tiện cắt ngang, chú ấy
mời cơm trưa ở...
Nó nói đến đấy thì Điệp
và một cậu nữa của “Chỉ đạo tuyến Lào Cai” ầm ầm lao tới..., phân bua, trình
bày.
-Ô kê! Các bạn cứ về ăn
đi, bọn mình sẽ sang.
-Đâu cũng là rượu, uống
một cái đã...!
Phìn đề nghị.., uống.
Một mâm cơm thịnh soạn
hơn với cả một con trắm đen 7-8 kg nằm nhe răng trên cái chảo bầu dục bốc
khói..., phê rồi, không biết nói những gì, nghe những gì chỉ thấy cười nói ha
hả rồi uống, uống...
Việt và Huệ lên lớp,
chui vào cái hội trường “Ra hội trường” chọn ghế sau cùng ..., làm một giấc.
-Chú ơi..! Đi được
không...?
Tiến sỹ Hương, phó khoa
dược khẽ hỏi.
-Ô kê...! Đi...!
Sống ở viện E 8 năm rồi
mà giờ mới biết cô Tiến sỹ vừa giỏi giang, xinh đẹp lại rất tế nhị khi thể hiện
chính kiến, cái tế nhị không phải khôn khéo mà là ... khôn ngoan.
Sờ vào túi chả thấy điện
thoại đâu.
-Chắc dười nhà ăn rồi,
để cháu xuống xem.
Đứng tắm nắng đông ở
ngoài vườn.., hay thế, đẹp và đầy đủ thế, cả đời mình chả bao giờ mơ được làm
việc trong một Bệnh viện như thế này, thảo nào, so với bốn năm trước, tác phong
của Phìn và các Bác sỹ Lào Cai đã khác nhiều lắm.
Chợt nhớ thằng Khang đen
bảo: “Nhất đồ, nhì nghề”, khi giải quyết một việc kỹ thuật, yếu tố con người là
quan trọng nhưng người dù giỏi đến đâu mà thiếu đồ chuẩn cũng không thể phát
huy được..., nhất là thời buổi công nghệ này.., mang cái Cà lê tổ bố ra, liệu
có sửa được cái Ai Phôn...?
Phải rồi, không có đại
bác thì cụ Giáp còn lâu mới thắng được Pháp, không có SamII, Sam III thì Phùng
Thế Tài, Lê Trọng Tấn, Hoàng Văn Thái khó mà làm được Điện Biên Phủ trên
không...
Như mình đấy, mang tiếng
là phẫu thuật thần kinh nhưng cả đời mơ cái kính vi phẫu không được..., chả
khác gì anh nông dân không có cái cày.
Thầy thuốc có tác phong
chính quy nhưng làm việc trong cái kiến trúc “Huyện chả ra huyện, tỉnh chả ra
tỉnh” thì cái tác phong chính quy ấy dần dần cũng bị.., “Huyện hóa” thậm chí...
“Xã hóa, thôn bản hóa” ấy chứ.
Mong sao các thầy thuốc
ở đây tận dụng hữu hiệu cái cơ sở kiến trúc này, mong sao các Bác sỹ ở mọi miền
đất nước cũng sớm được như vậy...
Thấy lang thang, Bác sỹ
Hiếu gọi lên phòng uống nước, tranh thủ cái toa lét của nó rửa mặt, đánh răng,
xúc miệng thật sạch rồi ba chú cháu lên Đến Thượng.
Cứ lên đây, cứ bước vào
cửa đền thờ Mẫu, đền thờ Trần Hưng Đạo lại không thể không nghĩ về lịch sử...,
ai đặt những ngôi đền này ở đây...? Đặt từ bao giờ...? Chắc phải cỡ ông Lê Văn
Lan hay Dương Trung Quốc mới trả lời được nhưng chắc chắn là từ thời còn Vua..,
vị Vua nào quyết định việc này hẳn yêu nước lắm, cảnh giác với Trung Hoa lắm,
và cũng là người nhân văn lắm.
Đưa Mẹ Việt Nam cùng Tướng
quốc lừng danh lên trấn ải biên cương, trước hết để khẳng định với những người
bên kia sông Nậm Thi về lãnh thổ, con người và văn hóa bên này.
Khi nào nơi đây còn là
biên giới thì binh đao sẽ nổ ra bất cứ lúc nào và khi đó những con dân đất Việt
sẽ như thấy có Mẹ (Mẫu) an ủi động viên, chăm sóc cho mình đánh giặc, đón chở
vào lòng những người con ngã xuống.., như thấy có Đức Thánh Trần ở bên, cùng
bày binh bố trận, cùng nếm mật nằm gai, cùng xông pha trận mạc...
Bà cụ ở Đến thượng cho
vào tận hậu cung, dưới tượng Trần Hưng Đạo..., thấy một người khấn vái rồi gieo
quẻ..., hì hì..., lần đầu tiên tôi cũng xin.., chắp tay xin Cụ hai điều: Một là
xin cho cháu lái xe đưa đoàn về đến nhà an toàn và xin cho con người hiểu biết
nhau hơn, sống với nhau hòa thuận hơn... gieo hai đồng xu rồi hỏi người bên
cạnh.
-Thế này là đồng ý hay
không hả chị...?
-Không được rồi..., anh
phải cầm cả đĩa lên mà khấn chứ ai lại thế
Làm lại
-Được rồi đấy anh ạ..!
Lại thầm khấn xin cho
các nhà lãnh đạo đất nước biết đoàn kết, tỉnh táo, lấy sự phát triển của quốc
gia dân tộc làm đầu, khôn ngoan, cương quyết với Trung Quốc để bảo vệ giang sơn
ngàn đời xây đắp..., gieo...!
-Được đấy anh ạ...!
-Chị biết không.., tôi
vừa xin cho đất nước đấy..., mới biết Đức Thánh Trần nặng lòng với dân với nước
lắm.
Tối mít..., lên
đường..., các cháu Hương, Hà, Việt, Huệ cứ đòi chú phải ăn một bát cháo vì từ
sáng đến giờ có mỗi bát phở, toàn rượu là rượu.
-Giờ thì mình không muốn
ăn, vả cũng tốn thời gian lắm, các bạn mua cho mấy hộp sữa, đói đâu uống đấy...
nhớ mua loại có “Cô gái” ấy..., cứ có cô gái là chú tỉnh như sao ngay...
Chúng nó mua đủ thứ, nhập
nhoạng, cái Hà quay ra mở nhầm cửa xe khác.., hì hì..., may mà không mở được,
may mà không thấy ai hô trộm.
Chả hiểu mình khỏe hay
Mẫu cùng Đức Thánh phù hộ mà chạy một mạch về đến “Cổ Nhuế” quê nhà an toàn.
Thứ Bảy, 13 tháng 12, 2014
GHẾ LỚN, CHỨC BÉ ĐỪNG HÒNG HẠI DÂN
Theo TIN MỚI:
Sau khi gây tai nạn, tài xế ô tô nồng nặc rượu xuống xe chửi bới, lăng mạ cảnh sát giao thông và còn rút thẻ chuyên viên của Bộ Nội vụ ra "dọa" cảnh sát.
Có thơ rằng:
Xe xịn trắng, thập thò biển đỏ
Cứ nhìn đi chú có sợ không
Thành vua nên mới chơi ngông
Uống rượu say tít, ông tông chúng mày
Xe đạp đổ người lăn lông lốc
Đường đang yên bỗng chốc càng đông
Mấy bạn cảnh sát giao thông
Không nể được nữa xin ông giấy tờ
Quen vị thế “Chuyên viên nội vụ”
Sờ đến ông...? Mày có bị ngu..?
Vung tay quát tháo lu bù
Ông gọi một phát mày tù mọt gông
Thế nhưng đứng trước đám đông
Không làm khác được để ông hài lòng
Cứ làm như thế là xong
Ghế lớn chức bé đừng hòng nạt dân
Thứ Tư, 10 tháng 12, 2014
KHÓC MỘT NHÀ VĂN...!
Than ôi!
Lập Quang quá sớm, gặp sáng tối nhập nhèm
Sinh phải năm Khỉ, tránh sao nhăn nhó
Học mỗi bài “Cải lương” không thuộc, nên u mê theo trí cụ Phan.
Viết mươi văn kịch đã hay, bởi ngay thẳng không noi Ích Tắc
Nghĩ rằng!
Không còn trẻ để kiếm trò kết bạn
Chửa đủ già để mắt nhắm tay xuôi
Chả cần tiếng đã lẫy lừng Nam-Bắc
Không cần tiền cũng đủ để chi tiêu
Ngó thấy!
Người lao động lầm than cực khổ, mà thương
Văn hóa lai căng nhí nhố, mà buồn
Kẻ có chức có quyền tham lam, mà giận
Lân bang nước lớn há miệng đợi nuốt nước mình ...,
"Đường xa nghĩ nỗi sau này mà kinh*
Lại thấy!
Kẻ mê muội bạc vàng, biết bổn phận, cũng đành tặc lưỡi
Người đắm chìm cơ cực, xem cuộc đời, trời đất đã an
Lối sống chả giống ai Đông-Tây-Nam-Bắc
Văn hóa chẳng thấy hình Hàn-Hán-Mỹ-Âu.
Nghĩ rằng!
Vinh nhục tại ở cái đầu, dân tăm tối quốc gia sao sáng.
Kẻ có quyền, lục đục tranh ăn, việc công bê trễ
Lũ cơ hội, đục nước béo cò, ra sức vét vơ.
Người mất hết lại ngỡ mình là chủ, vững niềm tin ôm bọt sà phòng
Cái trí đã nông, lẽ hay không tới.
Ngó láng giềng người ta phơi phới, tủi thân.
Tài hèn, sức mọn, tuổi cao
Đâu dám đọ Quang Trung Lê Lợi, tế thế kinh bang.
Nghĩ đến phận dân, vận nước, lệ chảy hàng hàng.
Lập Bờ Lốc mở mang dân trí.
Cũng đã nhủ uốn lưỡi bảy vòng, quay tay mười lượt.
Bởi biết thân biết phận, trí thức ai ưa.
Những là lựa gió quét đường, phê phán lắm, quan hư trữ ghét
Từng viết chuyện khen chê xấu tốt, chọc phú tích thù.
Thân tàn chẳng tiếc lắm ru, cố lực kiệt khai thông dân trí..
Than ôi!
Khiêm nhường lắm, vẫn quên câu ghen ghét
Khách càng đông, tức tối càng nhiều
Đường ăn lối ở biết điều
Sao thỏa hết uy quyền kẻ mạnh.
Kiếm cớ bỏ tù, thân là thế, khôn ngu đành chịu.
Thương tiếc ngậm ngùi...!
Oán thán đành im...!
Thôi...! Cứ để cho đất trời mù mịt
Biết là hư, hiểu cũng là hư
Suối về sông cũng phải từ từ, chưa đến dốc làm sao thành thác
Đôi lời nhắn nhủ!
Sống, là sống giữa trời giữa đất.
Danh còn lưu, thấy ở lòng dân.
Lựa mà trôi cho ghềnh thác qua dần
Tấm thân ấy
Nhớ
Tự mình bảo trọng..!
Yên hằng mong, khỏe cũng hằng mong..!
Mấy lời gửi gió mùa đông
May ra ấm cánh chim Hồng sau then ...!
Hỡi ôi...!
Bảo trọng...!
Thứ Ba, 9 tháng 12, 2014
BẮC CẠN-NGƯỜI TÀY BA BỂ- Ký sự!
Mới đây nghe một bà cụ
nói: “Muốn yên thì lên Thái Nguyên mà ở”, có đi, có thấy mới biết cụ nói phải. Hai
lần lên Thái, đỗ xe ở một vỉa hè rộng, có kẻ sơn chia ô hẳn hoi, sạch bong, cả
hai lần đều không thấy ai ra ... thu tiền. Nhìn những người đi xe máy, đi bộ,
những cô quét đường, những bà bán hàng rong..., cũng thế thôi..., cũng âu lo
toan tính nhưng dường như với mức độ nhẹ nhàng hơn nhiều lắm, không căng thẳng,
nhớn nhác đến mức mất lòng tin như Hà Nội, Hải Phòng, Nam Định, hay Thanh Hóa
..., cái “Yên” trong “Muốn yên thì lên Thái Nguyên mà ở” đọc được từ những nét
mặt ấy.
Bắc Cạn cao hơn Thái và
hình như còn “Yên” hơn Thái.
Đường đi Cao Bằng cũng
không khác mấy, thi thoảng những mẹt quýt màu lẫn lộn vàng, xanh và đen đen của
muội ..., nhớ lúc gần đến Bắc Cạn đã rẽ vào một hàng.
-Bánh gì đây cô..?
-Bánh củ chuối đấy...!
Mua đi...! Ngon lắm...!
Hừ..! Bánh nào đem bán
mà chả ..., Ngon lắm...! Mua đi...!
-Giống bánh gai nhỉ...!
Nhưng sao lại gọi là củ chuối...?
-Làm bằng củ chuối rừng
mà...! Ngon lắm..., đặc sản vớ...!
-Bánh này luộc từ hôm
qua à..?
-Không...! Tuần
trước...!
-Thế thì chả mua đâu...,
có bánh mới không...?
-Khách hỏi nhiều thì nói
thế thôi..! Hôm nào cũng luộc mà...! Kia kìa..!
Trong bếp, cái nồi bánh
trưng đang sôi sùng sục.., mở vung, khói bay nghi ngút, nhưng khoanh củ chuối
rừng thái mỏng nảy tưng tưng theo những bọt nước sôi... ô kê! Ăn một cái...,
ngon thật!
-Thế quýt này là Tầu hay
ta..?
-Ta chứ...! Quýt Bắc Cạn
mà...! Đặc sản đấy...! Trồng ở trên rừng í...!
Phải, đã từng nghe đâu
đó quýt Bắc Cạn.., đúng rồi..., ngày xưa, với các bà sành ăn thì món rươi phải
có vỏ quýt Bắc Cạn mới hợp.
-Chua không...? Ngọt
bằng ..., quýt Tàu không...?
-Không ngọt, không
chua..., thơm lắm...!
-Ăn thử một quả có phải
trả tiền không...?
-Không...!
Đúng là thơm, không ngọt
nhưng hơi chua.., vờ nhăn tít mặt, cô hàng lúng túng
-Bảo rồi mà..., có chua
..., nhưng không chua lắm...!
-Cô này ghê nhỉ! Vừa nói
không chua, khách ăn nhăn mặt lại bảo..., không chua lắm...! Tôi đùa thôi!
Nhưng đúng là ..., hơi chua một tý, tôi bị dạ dày, không ăn được.., thế bí này
là thế nào...?
Chỉ tay vào mấy trái bí
tròn to như quả bóng đá phủ đầy phấn trắng.
-Bí thơm .., trồng ở
trên rừng đấy.., ăn dẻo lắm..., mua đi...!
-Ngon lắm nữa chứ...! Có...,
thuốc sâu không...? Có bón thuốc tăng trọng không...?
-Không..! Ở trên rừng
mà...! Để một năm vấn ăn được...! Đứng gần đã thơm rồi mà..., đấy...! Ngon thật
mà..., dẻo lắm...!
-Ừ...! Thơm...! Nhưng
bây giờ cô đứng ra đằng kia.., ra tận cửa bếp í...
Cúi xuống đống bí hít
hít..., thơm thật, vẫy tay gọi cô hàng tới.
-Cô có biết người Kinh
còn gọi người Tày là gì không...?
-Không biết..!
-Là Thổ...
-Thổ mổ kinh chứ gì...,
không mổ đâu...!
-Mổ đấy...!
Quay sang mấy ông khách
mới xuống xe đang ăn bánh củ chuối
-Cô này nom hiền lành
thế thôi, nhưng biết bôi nước hoa vào người rồi đứng gần đống bí, vì biết mũi
bọn mình chỉ thính với mùi ấy thôi..
Trở lại vơi cô hàng
-Hồi nãy thấy thơm, cô
đứng xa thấy hết, giờ..., lại thơm...!
Chủ khách cười vang
-Nói đùa thôi, chiều
ngày kia tôi về, nhớ phần hai chục bánh mới như hôm nay và 4 quả bí nhé...! Bây
giờ tôi trả tiền, mười cái bánh và một quả quýt.
-50 nghìn bánh...! Quýt
không lấy tiền đâu..!
Ngã ba Phủ Thông, cái biển
đề Cao Bằng 111 Km, Ba Bể 48 Km, không thấy những xóm bên đường, những thửa
ruộng mù mịt khói rạ, những người già trẻ con, những trâu, bò, chó, gà đi phất
phơ trên đường nữa, bắt đầu và liên tục những cái đèo ngoắt nghéo, dốc tuột.
Mấy ông tự lái chú ý
nhé, đừng cậy cao to mà để ghế ngả quá, tầm quan sát gần sẽ hạn chế..., Mấy ông
chỉ quen chạy đường phố cũng chú ý nhé, đừng quá tôn trọng vạch liền và vạch
rời ở trên đèo, dường như chúng chỉ có ý nghĩa khi tránh nhau thôi..., đang đổ
đèo, tự nhiên thấy cảm giác thiếu tin tưởng, dúi một phát..., suýt nữa lao vào
vách đá..., dừng lại, định thần mới hay là mình đã để ghế ngả và quá tôn trọng
vạch.
Ở cái cổng trời (Đỉnh
đèo) thứ ba, áng chừng chỉ còn cách đích ngót chục cây nữa, những tia nắng cuối
ngày nhuộm hai vách núi vàng rực, những bông lau ở đây dường được tắm nắng ấm
cũng tỏ ra phởn phơ thỏa mãn đung đưa khoe cái màu trắng sung túc, mịn màng.
Ba bốn mụ dân tộc đang
ngồi ngả ngốn bên những sọt hàng buôn chuyện.., chắc bán gì đây, dừng xe, lùi
lại, cố làm dáng khệnh khạng bước xuống, đi tới.
-Các bà bán hàng ở đây
có đúng không...!
-Vâng! Bác mua gì..?
-Tôi không mua gì...!
Tôi hỏi các bà có giấy phép của ủy ban chưa...? Thông tư mới về kinh doanh buôn
bán nhỏ đã biết chưa...?
Ba mụ mặc đồ dân tộc ngơ
ngác, mụ lớn tuổi nhất, mặc đồ kinh, áng chừng trên dưới 50t cười toe toét.
-Bác cứ đùa dai...!
Chúng em nhìn biển số là biết bác ở đâu đến rồi...! Thế bác đi đâu mà muộn
thế...? Mua măng cho em nhá...!
Hì hì...! Thế mà ở Hà
Nội dọa được mấy đám đấy..! Có mụ bán cam ở Cầu Diễn, khi mình dọa thì tin sái
cổ, ra sức xin xỏ rằng hoàn cảnh, rằng tranh thủ, rằng vân vân..., đến khi nói
thật rằng: Tôi đùa đấy.., bán cho tôi một chục về quê thắp hương...! Thì lại
không chịu tin, nhặt vội nhặt vàng đến hai ba chục, dứt khoát “Biếu bác” không
chịu lấy tiền..., thế là gậy ông đập lưng ông, ra sức phân trần rồi tự tay nhặt
ra 10 quả..., nhận tiền mà mặt vẫn tái tái, mắt cứ lấm la lấm lét...
Mấy mụ thổ này thì đành
chịu thua, họ ngồi đây cả ngày, ngoài bán hàng cho khách du lịch thì chỉ còn
mỗi một việc để đốt thì giờ ấy là xem biển số để kháo nhau xe này từ đâu đến,
qua các mụ mới biết Bắc Ninh Bắc Giang có biển số to nhất 98, 99 rồi đến Bắc
Cạn 97.
Làm ba cái bánh tẻ, ăn
cho chắc, răng đang đau, tối nay ăn ở nhà người tày, biết thế nào...
Mụ ngồi ngoài cùng bày
bán những chùm quả gì vàng mọng to bằng ngón chân cái.
-Quả này là dâu đất à..?
-Không..! Dâu da dây...!
-Ăn được không..?
-Không...! Làm thuốc
thôi...! Chữa ho...! Mua đi...! Phơi khô, nghiền nhỏ pha nước uống là không
viêm họng đâu...!
Chỉ tay vào cái mẹt
-Chỗ này bao nhiêu
tiền..?
-Mười nghìn thôi...!
-Ô Kê! Tôi mua...!
Mụ nhặt một chùm cỡ mươi
quả.
-Thế này thôi á...! Tôi
hỏi tất cả chỗ này cơ mà...!
-Mười nghìn một chùm
thôi...! Thêm cho bác hai quả nhé...!
Hừm...! Lại bị mổ phát
nữa rồi.., loay hoay với hai bàn tay dính bánh, toan chùi xuống cỏ.
-Nước kia kìa bác...!
Sau một cái lối vào,
dưới rãnh bên đường, một cái chậu nhôm trên có cái máng bằng nứa, nước chảy róc
rách, người ta chỉ cần cào dọc theo vách núi độ 5-6 mét rồi bắc cái ống nứa vào
là nước trong vắt chảy suốt ngày đêm..., rửa tay, vốc nước ấp vào mặt.., không
lạnh lắm.
-Nước này uống được
không..?
-Trước kia vẫn uống..,
nhưng bây giờ ô nhiễm rồi..., đừng uống...!
Xuống dốc, dưới thung
lũng, chẳng hiểu người ta đốt gì mà nhiều cột khói thế, cứ y như cảnh đánh trận
trong Tam quốc vậy.., xa xa đỉnh núi cuốn một dải mây trắng nom như cái miệng
khói của nhà máy điện nguyên tử.., thi vị hơn cũng có thể coi như chòm râu bạc
của ông già núi..., người Bắc Cạn gọi núi này là pi..a jza, với núi Pi.a.. Bi..
ioc tạo nên hai đỉnh huyền thoại với câu:
Đỉnh Pi. a Jia, không
bao giờ vắng mây
Núi Pi.a Bioc, không bao
giờ thiếu mưa.
Người ta bảo quanh năm
nhìn lên đỉnh Pia jzạ đều có đám mây trắng che phủ, dù mùa đông hay hạ, hễ lên
núi pia-Bioc đều thấy mưa.
Cái địa hình, khí hậu nó
tạo nên thế, không biết còn ẩn ý gì nhưng thấy họ tự hào lắm khi nói câu này.
Thứ Hai, 8 tháng 12, 2014
BẮC CẠN KÝ SỰ!
Kể từ ngày về viện E chỉ
một lần đi báo cáo khoa học tại Bình Dương, chuyện ấy cũng đã 5-6 năm trôi, từ
đó không có điều kiện nghiên cứu nữa, vả cũng chán rồi.
Bọn “Chỉ đạo tuyến” mời,
thế là lại “Tái xuất giang hồ” đi Bắc Cạn với hội nghị đột quỵ vùng núi phía
bắc.
Những năm gần đây công
nghệ can thiệp mạch làm thay đổi diện mạo đột quỵ não, việc cập nhật kỹ thuật
vào Việt Nam cũng nhanh hơn.
Nhồi máu não tức là
ngừng lưu thông mạch não do cục máu đông, do thoái hóa hay co thắt mạch, thế mà
người ta có thể đưa ống thông vào tận nơi, moi cục máu ra hay đặt ống nong (Stent)..,
việc tưới máu lại phục hồi..., sướng! Hôm nay là giấc mơ của hôm qua...!
Hội nghị được tổ chức ở
nhà khách tỉnh ủy Bắc Cạn, mình thèm đi đây đó nhưng ít được đi nên không theo
xe cơ quan, tự lái lấy, nhân thể thăm mấy gia đình người bệnh cũ..., một triệu
tiền săng nhưng được ba bốn việc thì cũng chả đắt..., vả thế mới có cái ...,
đáng để mà viết.
Nhà khách nằm trong khu
tỉnh ủy, khu tỉnh ủy lại được tọa trên một đồi thông, người dân gọi là khu đồi
thông nhưng đúng ra phải gọi là núi, cao lắm...
Tối, hỏi thăm mãi mới
thấy cái biển chỉ lên đồi, rú ga lấy đà, cái xe dựng ngược leo lên tỉnh ủy. Dốc
thế nhưng được cái đường to, nhẵn, rộng, đẹp... Tòa nhà nào cũng đẹp, cũng nghĩ
là nhà khách..., phát thứ nhất rẽ vào bộ phận công an bảo vệ, phát thứ hai vào
khu Tennis.., phát thứ ba.., đâm thẳng vào trụ sở tỉnh ủy, lão bảo vệ tận tình
chỉ lối thế mà vẫn đâm vào khu ..., “Xịn nhất”, lại một hướng dẫn tỷ mỉ nữa mới
đến được nhà khách, nhập đoàn.
Tắm một phát, nhẹ người,
đi ăn tối, sở Y tế Bắc Cạn mời. Gs Thành nói: Anh phải ngồi với em! Ừ cho qua
chuyện nhưng lỉnh.., đây là bữa ăn nhưng cơ bản vẫn là “Cỗ ngoài đình” chứ
không phải xó bếp..., ngồi với chúng nó, ăn làm sao được.
Gs Thành ngồi mâm các quan,
to nhất là cô phó chủ tịch tỉnh.., chà..., trẻ ơi là trẻ, đẹp ơi là đẹp, trẻ
đẹp thế mà làm được Phó chủ tịch một tỉnh..., giỏi thật...! Phí thật...!
Cùng Bs Khoa ngồi mâm cô
Lượng Giám đốc bệnh viện Bắc Cạn và ba em lễ tân cũng của viện..., lạ thật, Y
tá ở đây ai cũng đẹp và tiếp khách rất nghề, mình cáo lỗi không uống cũng chỉ
thoát được 50%, Vodka Bắc Cạn nhẹ nên không say.
Nghỉ cùng phòng với Bs
Dũng trưởng khoa hồi sức Lào Cai, cái thằng.., khỏe thế không biết, lùn tịt mà
đi toanh toách, mình đã nhanh mà theo hắn không kịp.
-Anh em mình ra
ngoài..., dạo tí đi...!
Thực lòng mệt, nhưng nể
nó nên OK!
Chuyện về đời sống Bs
Lào Cai, Hà Nội, chuyện về chuyên môn, chuyện chọn người bệnh để mổ hay
không...
-Thì đấy, cái ca anh mổ
rồi em bị phê bình đấy...
-Ca nào...? Sống không..?
-Sống...! Sống mới
phiền...!
-Sao lại thế...? Sống
thực vật à...?
-Không...! Bệnh nhân
liệt, chỉ rạch chứ không đi được, nói được và tỉnh táo!
-Thế thì sao...
-Tốn kém quá..., rồi lại
mất người phục vụ ông ta...
-Ừ...! Mình vẫn nói:
Nhiều ca sống được nhưng nặng hơn là chết..., đau đớn rồi qua đi, cả nhà người
ta được sống yên ổn..., đằng này...
Chuyện đến đấy thì hết
dốc.
-Thôi đi anh..., cứ nghĩ
lắm nên tóc anh bạc là phải..., họ bán cái gì đây nhỉ...?
Một người phụ nữ chừng
40, một thằng bé cỡ 3 tuổi, hai cái bàn nhựa xanh, vài cái ghế, một cái xe đạp
tồng tộc tựa vào bờ rào, một cái bóng điện và dưới đường, một cái biển bằng
giấy cát tông viết tay..., hay đây! Có gì thì ủng hộ người ta...
-Sủi..., sủi gì nhì..?
Dìn à...? Nó là cái gì..? Ông có biết không...?
-Không...! Em để ý từ
nãy..., thử cái nhé..!
-Hoai nót...!
-Sủi dìn là cái gì hả
cô...?
-Các bác chưa biết à...,
thế thì ăn sẽ biết..., ngon lắm...! Đặc sản Bắc Cạn đấy..!
-Ừ.., ngon lắm.., biết
rồi.., nhưng đại khái nó thế nào..., giống món gì...?
-Như chè í bạc ạ...!
-Đâu.., xem nào...
-Bác ăn cháu mới đun..,
là bột nếp với nước đường gừng bác ạ!
-Hay đấy, rét thế
này..., cho nhiều gừng nhé...!
Loáng một cái, cô ta đã
bưng ra hai bát, mùi đường gừng thơm ngọt, những mảnh lạc rang vàng nâu, những
sợi cùi dừa trắng, những viên bột to bằng hòn bi trẻ con chơi, trắng, đỏ, tím,
xanh...
-Thế những viên màu này
là gì...?
-Dạ cũng là bột nếp thôi
nhưng pha màu vào...!
-Phẩm à...! Thế thì
không ăn đâu...! Vẫn trả tiền nhưng không ăn đâu...!
-Í...! Cháu xin lỗi! Tại
bác hỏi..., không phải phẩm mà màu đỏ là gấc, tím là..., xanh là...
-Thật không đấy..?
-Thật mà...! Bác đi các
hàng khác mà xem..., đâu cũng thế..., của người Tày mà!
Nước đường gừng làm ấm
và tỉnh người, lạc bùi, dừa ngậy, thơm..., thú vị thật, 10 ngìn một bát..., rẻ
thật! Sao không ai mang về Hà Nội nhỉ.
Thằng cu con lẫm chẫm
đến bên, dương đôi mắt ngây ngô nhìn hai ông khách
-À...!
Xúc một thìa, nó há mồm
ăn ngon lành, cười tít.
-Chết..! Sao con lại ăn
của ông.., Hư quá! Để cháu làm bát khác nhé ..!
-Không sao..!
Kéo thằng cu tựa vào đầu
gối, xúc tiếp.
-Ông cho, cứ ăn đi,
không sợ.., miệng trẻ con nó sạch..., càng lớn, càng to mới bửn..!
Về, nhần lối mới biết
cái Tỉnh ủy nó cao ghê gớm, con đường đã xuống dốc tuồn tuột thế mà từ những cái
ngõ, thi thoảng những cái xe máy lao lên như tên lửa.
Sáng hôm sau ngồi chủ
tọa đoàn, những báo cáo của cơ sở lộ rõ sự thiếu thốn, thiếu phương tiện và
thiếu thông tin nhưng Thanh hóa, Thái Nguyên, Yên Bái làm được như vậy là tiến
bộ lắm rồi..., những báo cáo của Bạch Mai thì ghê gớm, toàn kỹ thuật mới...,
chả trách người ta cứ đổ về Hà Nội chữa bệnh là phải..., mà bọn Bạch Mai tham
như mõ, hội nghị miền núi, động viên anh em thì nhường mấy cái giải thưởng cho
họ..., chúng làm sạch.
Ăn trưa tại nhà khách,
lại rượu..., hừ..! Thế thì còn khoa học cái mẹ gì nữa!
Chiều, báo cáo xong
nhưng không chuồn được, phài chờ thảo luận xem có ai hỏi gì, loanh quanh mà cứ
băn khoăn về cái kiến trúc nhà khách, tầng một không biết họ để làm gì, tầng
hai có một hội trường cỡ 200 ghế, một phòng họp cỡ 50 ghế, một nhà ăn đủ cho số
người lấp đầy hội trường và phòng họp..., tức nhiều lắm 300 người thế mà có
những 4 cái cầu thang to đùng, từng cặp cách nhau chỉ mươi mười lăm mét...
Hừ...! Mình là dân, đếch hiểu được kiên trúc nhà quan là phải!
Thảo luận, bọn Bạch Mai
đưa ra một ca để đánh giá một phương pháp... Hừ...! Chúng đều là Giáo sư, Tiến
sỹ cả, mình chửi chung chung, chả hiểu chúng có biết...
-Tôi vẫn thường nói với
các Bs trẻ rằng luôn phải trả lời câu hỏi: Mình làm cái gì (Phương pháp nào)?
Cho ai (Người với bệnh và hoàn cảnh như thế nào)? Lúc nào? Ở đâu? Chứ đừng làm
máy móc theo Mỹ, Pháp, Đức ...
Hết thảo luận, không dự
phiên bế mạc nữa, lại mấy bài đít cua của các đại diện Tỉnh, Bộ... dài thườn
thượt, nặng về khoe thành tích và kể công..., ra xe, nổ máy..., chuồn!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)