Thứ Tư, 10 tháng 12, 2014

KHÓC MỘT NHÀ VĂN...!

Than ôi!
Lập Quang quá sớm, gặp sáng tối nhập nhèm
Sinh phải năm Khỉ, tránh sao nhăn nhó
Học mỗi bài “Cải lương” không thuộc, nên u mê theo trí cụ Phan.
Viết mươi văn kịch đã hay, bởi ngay thẳng không noi Ích Tắc
Nghĩ rằng!
Không còn trẻ để kiếm trò kết bạn
Chửa đủ già để mắt nhắm tay xuôi
Chả cần tiếng đã lẫy lừng Nam-Bắc
Không cần tiền cũng đủ để chi tiêu
Ngó thấy!
Người lao động lầm than cực khổ, mà thương
Văn hóa lai căng nhí nhố, mà buồn
Kẻ có chức có quyền tham lam, mà giận
Lân bang nước lớn há miệng đợi nuốt nước mình ...,
"Đường xa nghĩ nỗi sau này mà kinh*
Lại thấy!
Kẻ mê muội bạc vàng, biết bổn phận, cũng đành tặc lưỡi
Người đắm chìm cơ cực, xem cuộc đời, trời đất đã an
Lối sống chả giống ai Đông-Tây-Nam-Bắc
Văn hóa chẳng thấy hình Hàn-Hán-Mỹ-Âu.
Nghĩ rằng!
Vinh nhục tại ở cái đầu, dân tăm tối quốc gia sao sáng.
Kẻ có quyền, lục đục tranh ăn, việc công bê trễ
Lũ cơ hội, đục nước béo cò, ra sức vét vơ.
Người mất hết lại ngỡ mình là chủ, vững niềm tin ôm bọt sà phòng
Cái trí đã nông, lẽ hay không tới.
Ngó láng giềng người ta phơi phới, tủi thân.
Tài hèn, sức mọn, tuổi cao
Đâu dám đọ Quang Trung Lê Lợi, tế thế kinh bang.
Nghĩ đến phận dân, vận nước, lệ chảy hàng hàng.
Lập Bờ Lốc mở mang dân trí.
Cũng đã nhủ uốn lưỡi bảy vòng, quay tay mười lượt.
Bởi biết thân biết phận, trí thức ai ưa.
Những là lựa gió quét đường, phê phán lắm, quan hư trữ ghét
Từng viết chuyện khen chê xấu tốt, chọc phú tích thù.
Thân tàn chẳng tiếc lắm ru, cố lực kiệt khai thông dân trí..
Than ôi!
Khiêm nhường lắm, vẫn quên câu ghen ghét
Khách càng đông, tức tối càng nhiều
Đường ăn lối ở biết điều
Sao thỏa hết uy quyền kẻ mạnh.
Kiếm cớ bỏ tù, thân là thế, khôn ngu đành chịu.
Thương tiếc ngậm ngùi...!
Oán thán đành im...!

Thôi...! Cứ để cho đất trời mù mịt
Biết là hư, hiểu cũng là hư
Suối về sông cũng phải từ từ, chưa đến dốc làm sao thành thác
Đôi lời nhắn nhủ!
Sống, là sống giữa trời giữa đất.
Danh còn lưu, thấy ở lòng dân.
Lựa mà trôi cho ghềnh thác qua dần
Tấm thân ấy
Nhớ
Tự mình bảo trọng..!
Yên hằng mong, khỏe cũng hằng mong..!
Mấy lời gửi gió mùa đông
May ra ấm cánh chim Hồng sau then ...!
Hỡi ôi...!
Bảo trọng...!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét