Bây giờ sang những đối
tượng “Được” cuộc sống và xã hội tạo cho những bất thường về tâm lý mà kết cục
cũng dẫn đến thương tổn sức khỏe tâm thần.
Có hai loại: “Được bất
thường về kinh tế” và “Được bất thường về chính trị”.
Loại một gồm những người
không phài lao tâm khổ tứ, không phải đầu tư tiền bạc, vất vả chân tay nhưng
nhờ liều mạng, nhờ vào được ... “Dây” với sếp, nhờ vô lương tâm, tàn bạo, hèn
hạ mà có tài sản lớn, có thể bao gồm một số người may mắn trúng lô đề, trúng sổ
số...
Loại này không bao gồm
những người thực tài, thực chăm, biết làm ăn, biết chi tiêu mà giàu có.
Loại hai gồn những người
bằng mọi cách để lên được sếp, họ có tài nhưng là tài nịnh, tài hối lộ, tài mua
bằng cấp..., cái ghế họ mua với giá khá cao (Từ vài trăm triệu đến hàng chục
tỷ) nhưng sẽ chả thấm gì so với lời lãi mà họ sẽ sớm được hưởng. “Tiền nào của
í” là lị..., chẳng kinh doanh gì lãi nhiều và nhanh như buôn chính trị.
Loại hai không bao gồm
những người thật có tài, thật có tâm, tức là có khao khát cống hiến, có khả
năng cống hiến lo cho dân cho nước.
Như vậy, loại hai thường
kéo theo loại một “Được bất thường về kinh tế”, nhưng loại một có thể không dẫn
đến loại hai, tức là làm chính trị thì giàu có, nhưng giàu có không nhất thiết
phải làm chính trị, những vấn đề liên quan đến chính trị họ sẽ dùng tiền mua.
Những người thuộc loại
một, giàu có không phù hợp với khả năng của mình nhưng, “Mạnh vì gạo, bạo vì
tiền”, họ nói năng, hành xử như thể họ là người tài năng, người thuộc đẳng cấp
thượng lưu, cái gì người tài giỏi chưa làm được thì họ cũng ..., mua được ...,
cứ thế, những người quanh họ giúp họ luôn ngộ nhận về mình để đưa ra những phát
ngôn những hành động kỳ dị.
Một chừng mực nào đó, có
thể coi người có bệnh tâm thần là người mà thể xác không ăn nhập với tinh thần
và những người giàu có “Bất thường” này rất hay như vậy. Họ cho rằng chỉ họ mới
“Biết làm ăn”, lãnh đạo đã là những thứ “Tinh túy” của loài người mà họ vẫn
“Mua” được thì không có gì họ không có thể, kể cả văn hóa, nghệ thuật.
Tôi không muốn nói nhiều
đến loại này, xin kể một ví dụ điển hình.
Vợ chồng H chơi thân với
tôi sau vài lần đến chữa bệnh, nó là kỹ sư tin học làm việc cho ngành hàng
không, vợ là nhân viên của một cơ quan nhà nước, nếu chỉ có thế thì chúng cũng
được coi là “Thoát nghèo” nhưng mẹ H bị bệnh mạn tính, ba đứa em gái nhỏ từ quê
Miền Trung ra ăn học, bên vợ cũng không hơn gì..., tất cả đã kéo chúng nó ra
khỏi chữ “Thoát”, tức là vẫn nghèo, và cũng chính vì chúng nghèo mà tôi chơi
thân được.
Cả hai vợ chồng cùng chăm
chỉ, H buôn bán đồ điện tử Xì cân hen (hơn chục năm về trước), vợ mở thêm đại
lý chăn-ga-gối-đệm Hàn Quốc
Đùng một cái thấy căn hộ
cũ kỹ được tân trang và lắp toàn bộ đồ “Xịn”.
Đùng một cái, khi tôi
nhờ mua thêm cho cái ti vi, Tô xi ba, xì cân hen, giá chỉ vài trăm nhưng nó
bưng đến cái Panasonic mới tinh trị giá hơn 5 triệu ..., biếu anh chị.
Đùng một cái, thấy nó đi xe CRV mới tinh
Thấy em khá giả, nghĩ
chúng nó làm ăn gặp gỡ, tôi mừng nhưng cũng từ đó quan hệ không thường xuyên,
không mặn mà như trước.
Thế rồi lại ..., “Đùng
một cái” chúng mua nhà ngót 30 tỷ, đi ô tô 6-7 tỷ..., một lần tình cờ tới nhà
tôi thấy chúng có vệ sỹ, có hệ thống che chắn chống quay phim chụp ảnh trộm,
đời sống thật là vương giả.
Tôi không biết tí tẹo gì
về làm ăn buôn bán nhưng cũng thừa hiểu rằng: Không phi pháp, không mạo hiểm
thì không thể có những thứ ấy..., trăn trở một lúc, tôi quyết định gọi hai vợ
chồng ra, nói nguyên văn thế này.
-Anh không biết và cũng
không có ý hỏi các em đã làm gì để ra số tài sản mà các em đang có, trước hết,
anh mừng cho các em... Phải nói rõ rằng, các em có giàu nữa anh cũng không xin,
và ngược lại, các em có nghèo mấy anh cũng không có để cho. Anh chỉ khuyên cô
chú hãy biết dừng đúng lúc, hãy nhớ rằng mười năm trước có mơ cũng không thấy
đời sống hiện nay ...
Ra điều suy nghĩ, rồi vợ
nhìn chồng, thằng chồng còn im lặng lúc nữa mới tỏ vẻ quả quyết.
-Vâng! Chúng em xin nghe
lời anh!
Tôi biết thừa..., chúng
không khoái gì lời nhắc ấy..., những kẻ vô thần nhất nếu lọt vào những loại
“Được bất thường” này cũng trở nên cực kỳ mê tín nên không khoái những lời gàn
dở như vậy.
Thế rồi lại ... “Đùng
một cái” được tin vợ chồng nó bị bắt, cứ nghĩ tài sản ấy cũng đủ cho các con
chúng dùng cả đời không hết..., đến hỏi thăm mới biết, chẳng những mất sạch
sành sanh mà sổ đỏ của tất cả gia đình anh em nội ngoại đều đã bị cầm cố...,
chúng nó vào tù và cả hai họ... ra đường..., thật là thảm cảnh ..., cả khi được
và lúc thua đều ngoài sức tưởng tượng.
Ông bố vợ nó mất và nó được
về chịu tang (Tội nhẹ hơn vợ), tôi cố tình coi như không có chuyện gì, chỉ động
viên nó ngắn gọn.
-Em đã từng nghèo, bây
giờ chỉ là quay về chỗ cũ thôi, hãy nhanh chóng quên đi để làm lại từ đầu.
Nhưng thấy nó bất
thường, nó cười, nó nói, nó ... vừa mới
được bất thường lại bị mất bất thường, nó đã bị ..., tâm thần...!
Chúng nó “Vào dây” với
một tay công an bậc nhất thành phố, cái ghế của Sếp có tín hiệu lung lay, nhưng
tín hiệu từ tít trên cao, chúng biết làm sao được..., theo quy luật, những cái
dây bị chặt trước khi cái ghế..., chổng kềnh.
Loại “Được bất thường về
chính trị” mới ..., kinh hơn nữa! Vì cho rằng ít người nghĩ tới nên đây mới là
vấn đề tôi muốn nhấn mạnh.
Phải có tài mới làm quan
được, cái tài hơn người của Quan là “Biết sử dụng người vào đúng năng lực của
họ”, biết động viên sức dân, biết tổ chức, biết ra những quyết sách phù hợp,
tóm lại là biết sử dụng sức mạnh tổng hợp để hoàn thành chức trách của mình,
đưa cộng đồng đi lên no, ấm, giàu có, văn minh..., những người không có tài ấy mà cố tình làm
quan thì chỉ mang họa cho xã hội và có khi cho ..., chính bản thân họ.
Ngày xưa, thời “Phong
kiến thối nát”, ông ngoại tôi được người ta gọi là “Cụ Cửu”, tức là “Cửu Phẩm”
nhưng xuốt đời vẫn chỉ là một ông nông dân có của, Mẹ tôi bảo: “Ông mua chức ấy
cho oai thôi! Chức mua chỉ là danh dự chứ không làm quan được!”
Thời “Ngàn lần hơn” ngày
này thì khác, tôi quả quyết cho rằng: Tất cả các chức vị xã hội, từ lớn nhất
đến nhỏ nhất, từ cô quản lý chợ đến ... “Thượng tầng kiến trúc”, dù hình thức
này hay hình thức khác đều có thể quy ra “Giá thành” cả (Tức là, người mua có thể
không mất tiền nhưng mất cái khác, bên bán có thể không được tiền, vàng những
được cái khác tương đương).
Gần đây, trên thông tin
đại chúng, cả lề nọ lẫn lề kia xôn xao chuyện 300 triệu cho một biên chế giáo
viên..., cứ thế mà suy thì nhận định của tôi chắc cũng không sai lắm...
Vấn đề muốn nói là, ngược
với ngày xưa “Chức mua không làm quan được”, thì ngày nay “Phải mua mới được
làm quan”.
Có thể có những người
thực tài, và có tiền nhưng nhưng số đó không nhiều vả lại, khi cỗ máy Chức-Tiền
đã hoạt động thì có muốn cũng không tránh được...!
Thế là họ như người mặc
áo không vừa cỡ, thế là họ được tâng bốc nịnh nọt, họ nói gì xung quanh cũng
bảo hay, họ quyết gì xung quanh cũng bảo đúng..., họ luôn có được cảm giác của
vua chúa..., tinh thần họ tê mê bay bổng, lìa khỏi cái xác, cái bản chất vốn
thấp kém chức của họ..., nếu họ là Giáo sư, Tiến sỹ, vị trí của họ là kết hợp
chính trị và khoa học thì còn ... kinh khủng hơn nữa...!
Cũng vì cái chức quá lớn
so với cái tài, bản thân họ cũng không lý giải nổi nên họ nhanh chóng mê tín dị
đoan, họ cho rằng cái ghế họ mua được, tài sản của dân chạy vào túi họ là ... “Lộc”, lộc của Trời, Phật, Thánh
Thần..., cho!
Tín ngưỡng không sai, không xấu nhưng
có ai tự đặt câu hỏi: Những đối tượng nào đi lễ nhiều nhất...? To nhất...? Tôi
thì cho rằng giới buôn bán và những người làm chính trị, những người kiếm tiền
bằng những việc nặng tính may rủi như lô đề và những quan chức có ghế cao hơn
khả năng nhiều lần..., mỗi khi cần giữ ghế, đổi ghế to hơn, họ thường mới thầy
xem và cúng lễ rất cẩn thận...
Từng nghe người ta đóng cửa cái phủ
nổi tiếng nọ để những “Thanh đồng” to vật... hầu đồng..., muốn lên chức “Rõ to”
lại đem chặt cành cây nhà hàng xóm (Chức thì nó bằng nhưng lực nhà nó hơn
nhiều), nửa đêm dùng xe chuyên dụng cẩu mấy cây to tướng trước nhà vì thầy
phán: Chúng “Hãm” chủ... Thế rồi cái ghế “To vật” ấy nó to quá, to đến mức
không phe nào tranh được, người ta phải chọn một người thật ... “Hãm” cho ngồi
vào đấy...! Thế là tiếc, thế là ân hận đã chặt cành nhổ cây..., thế là ốm chết
khi chưa kịp biểu hiện những bất thường....!
Ngày nay, chẳng ai lạ gì chuyện quan
chức chăm đi lễ, Đảng và Nhà nước ta rất tôn trọng tự do tín ngưỡng nên chẳng
ai nói được gì, chẳng ai buồn nói gì nhưng cứ để ý những người quá chăm đi lễ
ấy, nghe người ta nói vanh vách về các phương trời, cửa phật, thánh thần mà xem
..., có cái gì khó nói nhưng hình như thân xác và tinh thần của họ cũng đã lìa
xa nhau...!
Những “Bề dưới”, “Thần
dân” của họ có thể được chia thành ba loại:
Đa phần là ... “Nịnh
đểu”, họ biết thừa năng lực của sếp nhưng nịnh mà có lợi, nịnh mà ra tiền ra
ghế thì chẳng tội gì mà không nịnh! Nịnh hay không nịnh cũng chẳng ảnh hưởng gì
đến ai..., mình không nịnh..., nịnh không hay, không khéo thì kẻ khác nịnh
mất... thế là ở đâu cũng có cuộc chạy đua về trình độ “Nịnh sếp”, chăn sếp.
Một bộ phận rất lớn, có
thể do ... “Trình độ hạn chế” và được “Tuyên truyền “, “Răn đe” quá mức, họ
thật sự thần thành sếp, coi sếp là “Siêu nhân” cái gì cũng biết, cái gì cũng
giỏi và họ tự cảm thấy cuộc sống của họ hoàn toàn lệ thuộc vào sếp... Nói nhóm
này có trình hộ hạn chế là vì: Tiền nhà nước, (tức là tiền của dân trong đó có
chính họ đóng góp) nhưng khi được hưởng một chút (Có thể coi là rất rất ít so
với đóng góp của minh) ví như quà cho phụ nữ nhân ngày 8-3, cho cựu chiến binh
ngày thành lập quân đội, ngày 2-9, ngày 30-4 ... họ đều hiểu rằng đấy là ...
“Sếp cho”, “Lộc của sếp”...., tiếng lành đồn xa, khi sếp chưa ngã hay chưa nghỉ
thì uy danh của sếp vì thế, ngày càng vang dội...!!!
Một bộ phận rất nhỏ
những kẻ hiểu biết và có liêm sỉ, họ luôn im lặng.
Ngày tháng qua đi..., sẽ
đến lúc chính sếp cũng phải phục sếp, không hiểu sao sếp lại tài đến thế..., kể
từ đấy cái tinh thần của sếp bắt đầu phân ly khỏi cái thể chất để đi mây về
gió.
Xin
kể ra đây mấy ví dụ
1-Ngay sau 30-4-1975,
một cán bộ tập kết được vào làm Giám đốc xa cảng miền tây. Chỉ sau vài tháng, chẳng
hiểu bọn “Ngụy quân ngụy quyền” cho lão ăn những gì, nịnh lão ra sao mà lão ra
những quyết định quỷ quái, cuối cùng lão hùng hồn tuyên bố “Thành lập vương
quốc riêng..., luật lệ riêng...!”
May mà “Bạo lực cách
mạng” kịp thời di lão như người ta di một con dệp để lão vào nằm Chí hòa, nếu
không đã lên Biên Hòa điều trị tâm thần...
Lão... “Được” như thế
đấy...!
2-Ông Giáo sư, Tiến sỹ,
từ khi được làm Giám đốc bệnh viện nọ luôn có cách nói thể hiện mình như một
“Lãnh tụ”, một “Hiền triết”, tất nhiên, chất Lãnh tụ, hiền triết trong ông ngày
càng nặng phần lớn do được nịnh, được sợ, được im lặng
Ông tự tay đi mua từng
đôi dép, cái áo cho nhân viên, ông tự thiết kế những công trình “Vừa và nhỏ”,
có khi “Rất nhỏ” ..., thế là người tốt thì bảo ông tỷ mỉ, chu đáo, tận tụy...,
người ngứa mồm thì bào ông tham lam, tủn mủn.
Khi chủ trì giao ban
không chú trọng bổ xẻ những ca tử vong, những bệnh nhân nặng, những lề lối làm
việc..., thay vào đó, ông nói về những Tổng thống Nga-Mỹ, những văn hóa đông
tây kim cổ, nhưng ngôi sao nhạc Pop, những danh thủ túc cầu...
Khi làm chủ tọa sinh
hoạt khoa học, ông chỉ chăm chăm xem N là bao nhiêu, hệ số tin cậy thể nào, chứ
không quan tâm đến tính khoa học, đặc biệt là tính hiệu quả.
Chẳng ai có thể ngăn cản
nên càng ngày ông càng đi mây về gió.
3-Một người bình thường
về tâm thần, tầm thường về địa vị xã hội cũng luôn biết khi nào, ở đâu, vai trò
của mình là gì..., khẩu khí khi dạy con phải khác lúc hầu chuyện bố mẹ..., người
lẫn lộn là có vấn đề về sức khỏe tâm thần.
Ví như ông Chủ tịch nước
là người đứng đầu một quốc gia, nếu sức khỏe tâm thần ông tốt thì trên chính
trường phải luôn thể hiện là người đứng đầu, nhưng khi về nhà thờ họ phải đứng
theo vai vế..., khi ra đình phải ngồi đúng cái chiếu dành cho lứa tuổi của
mình...
Khi hầu chuyện bố mẹ, thầy
giáo cũ... mà quen mồm thuận tay nói năng quát tháo vung vít thì sức khỏe tâm
thần của ông... có vấn đề...!
Anh bạn kém tôi đến 5-6
tuổi nhưng giỏi lắm, mới được làm Giám đốc cơ quan, anh tôn trọng bảo tôi và
những “Người cao tuổi” lên ngồi bàn đầu, tôi bảo: “Không...! Tuổi tác thì về
nhà hay ra ngoài đình, đây là cơ quan..., anh là tướng, ngồi trên cùng, tôi là
lính trơn, nên ngồi dưới cuối...!”
Gần đây, nghe nói có ông
ĐBQH, bằng cấp cũng đầy người, chức vị đương nhiên là cao ngất ngưởng... hình
như ông ngộ nhận mình là “Thiên tài”, mà tài năng đến tầm “Thế giới” chứ không
phải tẹp nhẹp trong nước..., tài đến mức có thể thay đổi được cục diện kinh
tế-chính trị nhân loại..., nên sau khi “Hiến kế” cho một nhà độc tài I Rắc
không được, ông quay sang ban phát những lời lẽ “Thô thiển” nhất cho các “Đồng
sự” của mình..., chả biết sức khỏe tinh thần của ông ấy đã sao chưa...?
Rồi có ông tướng gì to
lắm, to nhất trong một đạo quân anh hùng, thoạt đầu người ta thấy lạ khi ngoại
bang hung hăng, vượt qua biên giới, ngang ngược hà hiếp người dân và lực lượng
của ông ..., người ta mong mỏi, người ta chờ đợi nơi ông một tuyên bố đại loại
như.
-Đừng nghi ngờ...! Hãy
dừng lại khi chưa quá muộn...!
Thậm chí ông .., “Ho”
một cái cho quân thù biết sợ.., không...! Ông im lặng ...!
Và khi nói thì ông cho
rằng đó là chuyện... “Bình thường”!
Bản lĩnh ông tướng ..,
ghê thật đấy...! Nắm trong tay máy bay, tầu bò, xe tăng tầu lặn có khác ...!
Sau vụ ấy, người ta “Nể”
ông lắm ...!
Nhưng nghe nói, gần đây
ông đưa ra những lý do để phong tướng cho anh em là nhằm tránh ... “Tâm tư”...,
và để..., ngộ có đi đâu thì số sao trên quân hàm của đoàn ông cũng ..., bằng
chúng bằng bạn..., thì không ít người lo ngại, chẳng biết ông có làm sao...?
Chả nhẽ ông tướng oai
phong là thế, bản lĩnh to thế lại giống ông Gs, Ts, Giám đốc mua giầy mua dép
kia sao...?