Những năm đầu 90, khi
đường cao tốc Thăng Long-Nội Bài mới làm được đến Mai Dịch, ở đúng đầu đường
cao tốc ấy (Tức là giữa cái cầu vượt Mai Dịch bây giờ) có một quán bia nổi
tiếng lắm, bia hơi Thảo Béo.
Nghe nói, Thảo Béo có
chồng làm công an rất to, phải có “Máu mặt” mới lấy được nhiều bia hơi Hoàng
Hoa Thám và cũng phải “có máu mặt” mới duy trì được quán bia lớn thế.
Ngày nào bia Thảo Béo
cũng đông, nó đông từ cuối giờ chiều đến mười, mười một giờ đêm.
Từ ba rưỡi đến năm rưỡi
là giờ “Giải quyết” của những ông cán bộ chính quyền, những vụ việc trong ngày,
dù đã được giải quyết..., sẽ được giải quyết hay còn đang gặp khó thì các đương
sự vẫn mời các ông ra đây để tổng kết, để cảm ơn, hay để ..., “Xin chỉ đạo tiếp”...
!
Nếu không có hội họp gì
đặc biệt thì ngoài ba giờ, cơ quan nhà nước còn có việc gì đâu..., những lời
mời thì luôn có sẵn ..., chẳng bao giờ hết, phải sếp hàng và các ông cũng phải
giải quyết lần lượt chứ cái thứ này không tăng năng xuất được..., không hai, ba
trong một được...!
Khi những cái bụng đã căng tròn, không thể níc
thêm được nữa, những khuôn mặt bóng mỡ dường như cũng sưng lên, đỏ gay .., các
ông vươn vai đứng dậy, ề à nói lời cảm ơn khổ chủ nếu công việc đã xong..., chỉ
thị bổ sung cho bước tiếp theo nếu công việc còn vướng mắc..., ông nào có vợ
con không quá dữ hay khổ chủ mời quá nhiệt tình thì điểm đến tiếp theo sẽ là
Mát xa hay Ka ra ô kê..., nhường chỗ cho loại khách thứ hai.
Sau năm giờ rưỡi, quán
Thảo Béo thuộc về dân làm ăn..., từ những công nhân đánh cắp si măng, sắt thép,
máy móc, dây điện, bán được rồi, kéo nhau vào đây để ăn và chia.
Cánh cai thầu chiêu đãi
bên A và những tay thợ cả, đám lái xe tải “Giải khát” sau một ngày vất vả,
những thương vụ “Không thể bàn ở cơ quan” cũng sẽ được quyết định ở đây.
Giờ này còn có những Bác
sỹ bệnh viện 198, bệnh viện Từ Liêm..., số ra đây để bàn chuyện chuyên môn cũng
có nhưng chủ yếu là được gia đình người bệnh “chiêu đãi”..., cái thời sắp hết
khổ..., miếng ăn miếng uống còn quan trọng lắm ...! Bây giờ, chả mấy Bác sỹ như
thế nữa.
Rồi thầy và trò mấy
trường đại học Sư Phạm, ngoại ngữ, Thương Nghiệp, Trung cấp Thương nghiệp, có
khi là chiêu đãi nhau sau bảo vệ đề tài, sau một chuyến công tác nhưng chủ yếu
vẫn là học trò “Làm việc” với thầy trước khi bảo vệ, thi hay xin nâng điểm...
Cũng là giờ cánh nghệ sỹ
khu Văn công Mai Dịch kéo nhau ra lai rai, những khuôn mặt quen thuộc, nổi
tiếng như mấy ông hài, ca sỹ chỉ loáng qua làm vài vại rồi vội vã đi, họ thật
sự bận, còn phải kiếm thêm ở các quán cà phê âm nhạc. Những người ở lại thường
ngồi rất lâu, uống rất nhiều nhưng ăn rất ít... họ là những diễn viên của những
bộ môn hết thời như chèo, tuồng, múa rối... hay giảng dạy những môn không được
“Mốt” lắm, chẳng ma nào cần .. “Học thêm”, vài người để râu tóc thật dài nhưng
đặc điểm chung của nhóm văn nghệ sỹ là gầy..., chẳng có ai béo tốt như thường
thấy ở giới kinh tế, chính trị.
Từ bảy rưỡi là giờ của
bọn thể thao, những bọn trẻ đá bóng về, quần đùi, áo số, giày tất lấm lem,
thường ngồi thành dãy dài sát mép đường 32, đồ nhậu của chúng là kết quả trận
đá cá độ, tuy nghèo nàn với lạc rang lạc luộc, quá lắm là nồi lẩu gầu bò nhưng
bao giờ bọn này cũng ầm ĩ nhất, chúng nói cười thật sảng khoái, thi thoảng lại
cùng nhau đứng dậy hô.
-Một..., hai..., ba...,
zô!
Đôi khi, số tiền đá độ
không đủ, chúng uống rượu, vừa rẻ vừa chóng ... phê.
Ngồi trong lán là bọn
cầu lông, bóng bàn, bọn này tuổi đời thường cao hơn, ít ồn ào hơn, đồ nhậu trên
bàn cũng ... tươm tất hơn, ngoài đậu lướt ăn với mấy cọng kinh giới chấm mắm
tôm, thường thấy nầm dễ nướng, đuôi bò hầm, ngẩu phín hầm thuốc bắc... Nguồn
kinh phí cũng có khi là những trận đánh độ nhưng thường thì họ chia nhau mỗi
người mời một hôm.., đa số trong họ là những người có công ăn việc làm nhưng
đều ở mức trung bình thấp, cả về thu nhập và địa vị.
Ngồi trong những phòng
kính đề chữ VIP, có điều hòa nhiệt độ thường là bọn tennis, cánh này nếu không
đi ô tô thì cũng xe máy loại sang như @, Dylent, Vespa... Thể nào cũng có một
hai thằng bụng to, trán hói..., những thằng không béo bằng, ít tuổi hơn thường
là các “đệ” đi để làm “quân xanh”, cổ võ, vác vợt và ... trả tiền.
Đồ nhậu của họ không như
những bọn ở ngoài, thường là đồ hải sản tươi sống như sò huyết, cá song, cá
mú..., họ chỉ uống vài vại cho đỡ khát rồi thì dùng ... rượu tây, họ cũng không
ồn ào như những bọn kia, phần nào vì phòng kín, âm thanh ở ngoài không lọt vào
được nên không phải nói to, vả họ có nói thì ở ngoài cũng chỉ thấy cái mồm mấp
máy chứ cóc nghe thấy gì...!
Tôi và anh bạn bóng bàn
bước vào trong cái khung cảnh ấy, mụ Thảo béo lừng lững như cái cột đình cháy
dở, vai đeo túi dết đựng tiền to như cái ba lô, tay phải cầm cuốn sổ nhỏ, chốc
chốc lại nhận một cục tiền từ những đứa thu ngân cho vào bị rồi rút bút ghi ghi
vào sổ, mụ cũng không ngớt miệng nhắc các công đoạn khẩn trương phục vụ khách.
-Có ngay...! Có ngay...!
Này con...! Tám bia bàn 10 ngay đi...! Các chú chờ lâu quá rồi đấy...!
Nhìn quán bia hoạt động
tôi cứ nghĩ về những cái gọi là “Thông tin liên lạc”, chẳng có trường lớp nào,
chẳng có huấn luyện tập rượt gì, chẳng có chủ trương trung ương, chẳng có văn
bản hướng dẫn mà mọi việc vẫn đâu vào đấy, nhanh như điện...! Có lẽ tổ chức xã
hội loài ong loài kiến cũng xuất phát một cách tự nhiên như thế này.
Khu bếp chỉ ngót chục
mét vuông, một cái lò than lửa xanh lè liếm vào đáy thùng nước dùng tổ bố như
những cái lưỡi ma chơi..., ba cái bếp khò cũng phun lửa xanh lét, kêu phù phù...,
những anh đầu bếp cổi trần làm việc như diễn trò, hết băm băm chặt chặt rồi
quay phắt ra sau, hất vào chảo..., tiếng mỡ nổ rào rào, lửa bùng lên như người
ta phun săng làm xiếc vậy...!
Khởi đầu từ tứ phương,
tám hướng những cái lệnh của thực khách
-Tám bia nữa em ơi...!
-Hai đậu lướt...! Hai
lạc... em ơi...!
-Ba muống luộc...! Ba
đuôi bò hầm...! Mười tám bia..., mà thôi..., bốn mươi bia luôn đi...!
Nhà hàng có chiêu câu
khách bằng những loạt bia đầu có tỷ lệ “Hoàng Hoa Thám” cao hơn, khách biết
được nên thường gọi liền mấy vại.
Những cô bé cậu bé mặc
đồng phục, mồ hôi mồ kê nhễ nhại tất tưởi bưng đồ ăn thức uống tới, bưng bát và
cốc đi.., những cái cốc chỉ còn dính bọt, chồng lên nhau cao có khi hơn một
mét, chúng cắp nách hai chồng như thế đi như múa qua đám đông hỗn loạn, miệng
vẫn không ngớt truyền tin
-Tám bia bàn 12...!
-Hai đậu lướt, hai lạc
bàn 16...!
Từ khu bếp, chốc chốc
lại có tiếng.
-Ba ngẩu đã xong...!
-Năm lẩu thập cẩm đã
có...!
Những thông tin đến và
đi nếu vô tình bị ngưng ở đâu lập tức đã có mụ Thảo Béo nhắc nhở.
-Cá mú hấp sì dầu VIP 3...,
nhận chưa...?
-Đã nhận...!
-Trả đậu cho 12 kìa...!
Chúng mày nghe thấy chưa...?
-Vâng...! Vâng...! Có
ngay...!
Chỉ có mỗi một kẻ thật
sự nhàn rỗi, đó là con chó của chủ quán, nó đủng đỉnh, thản nhiên và cũng đánh
võng như những đứa trẻ bưng bê, từ gầm bàn này qua gầm bàn khác, nhặt những
miếng xương còn nhiều thịt nhất lẫn trong nhoe nhoét những giấy ăn, cọng rau
sống, vỏ lạc phủ kín trên nền.. Thi thoảng có thực khách khó tính xua đuổi, nó
chỉ nhìn trâng trâng rồi lại lặng lẽ đánh võng qua những bước chân người ngang
dọc sang bàn khác chứ ... không thèm chấp...!
Mùi mỡ cháy, hành phi,
từ trong bếp bay ra, lẫn với mùi bia thấm dưới nền nhà bốc lên chua loét, mùi
thum thủm từ những đôi tất của bọn đá bóng căng trên những đôi giày lấm đất...,
tất cả hợp lại thành cái gọi là ..., mùi bia Thảo Béo.
Khói từ bếp bay ra, từ cái khay to tướng phía
trên có con bê quay mà bộ xương cứ lộ dần, lộ dần ..., từ những vỉ nầm nướng
rải rác ở các bàn, trộn với khói thuốc lá thuốc lào khiến cái quán mù mịt sương
khói.
Nếu không có những câu
truyền tin của nhà hàng thì tai chỉ được hứng một thứ âm thanh rào rào, không
rõ là gì bởi chúng là tạp âm của những tiếng nói rất to, bàn nọ phải át tiếng
bàn kia thì đối tác gồi ngần mới hy vọng lĩnh hội được..., tiếng cười, tiếng
chạm cốc và tiếng ... gặm xương, gặm sụn...!
Sau này, cách tổ chức
của những quán bia nổi tiếng Hà Nội như Hải Xồm, 19C Ngọc Hà, CLB quân đội có
khác đi, sạch hơn nhưng với tôi, bia Thảo Béo vẫn ... ấn tượng nhất...!
Cũng tựa như bây giờ vào
quán phở cứ phải ngồi bàn cao lại nhớ “Phở cúi” một thời...!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét