"NHÀ MÌNH HAY ĐỐNG RÁC...?"
Bác Trần sinh vừa có bài than phiền về nhà mình như đống rác!
Nhiều nhà nửa đùa nửa thật gọi ông bà là "Thái thượng hoàng"...!
Nhà nào Thái thượng hoàng biết mình đã cũ, vui vẻ để con cháu làm ăn, vui vẻ kết hợp văn hóa truyền thống và hiện đại, nhường quyền cho con cháu quản lý thì nhà ấy ăn lên làm ra, con cháu kính trọng ông bà..., có cơ sở để giữ được lề nếp.
Nhà nào Thái thượng hoàng khư khư, sợ mất quyền, không chịu thay đổi, muốn dùng mới nhưng không chịu bỏ cũ..., thì nhà ấy thành ...,đống rác, cháu con có tài giỏi mấy cũng không thể bằng chúng bằng bạn..., cuối cùng, sự kiềm chế biến tình sâu nghĩa nặng thành thù oán..., Thật là vô phúc...!
Giá như ông cụ nhà Bác Trần Sinh tỉnh ngộ để con cháu trân trọng lưu cất vài thứ đồ vào nơi kỷ niệm, nhường không gian cho thế hệ mới học tập, làm ăn thì quý biết bao...!
Bác Trần Sinh than phiền
Sao nhà mình toàn rác
Cháu và con ngơ ngác
Không biết đi lối nào
Cái cổng hẹp làm sao
Ô tô vào không được
Nhưng mắt ông trợn ngược
-Cổng ấy, Bố tao làm!
Cái mái nhà dột nát
Mọt hết cây nóc rồi
Nhưng ông vẫn bồi hồi
Nhớ bàn tay cha đặt
Cái xe đạp Thống Nhất
Con trâu sắt một thời
Chở gạo với đèo người
Sao vứt đi cho đặng
Cái gì ông cũng mắng
-Nhà này là của tao...!
Muốn ông chết hay sao
Mà chúng mày đòi bỏ
Những cái hay ngoài ngõ
Không thể lọt được vào
Bên trong cái tường rào
Ông sống bằng quá khứ
Chắt, cháu, con mệt lử
Cố sao được bằng người
Nhà vắng cả tiếng cười
Kính thương thành oán trách...
Mong một ngày dọn sạch
Cũ, hỏng vứt hết đi
Chỉ cất những thứ gì
Để vừa phòng lưu niệm
Ông ơi ông vẫn nói
Thương cháu con lắm mà
Hãy nhìn bạn gần xa
Để thấy mình tụt hậu
Măng mọc sao là xấu
Khi tre đã về già
Muốn giữ được phúc nhà
Thì nghỉ đi ông nhé
Ông hãy xem lớp trẻ
Đưa gia thế bằng người
Nhà sẽ ngập tiếng cười
Ông-cháu cùng sung sướng....!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét