Thứ Sáu, 14 tháng 11, 2014

CHUYỆN BẠN THƠ

Trên Blogtiengviet, chả mấy ai không biết cái tên Duệ Mai. Tác vừa có bài thơ mới "Thiếu một mùa đông"
 
Ta đã vẽ được mùa xuân
Bằng những sắc xanh hy vọng
Có đàn Én chao cánh mỏng
Cây non hé búp yên bình

Ta đã vẽ được mùa hạ
Đôi lằn nắng lửa mưa giông
Đỏ chói ngang trời tia chớp
Bão tan đất lại mềm lòng

Ta đã vẽ được mùa thu
Thấp đằm sắc vàng của nắng
Thầm lặng từng làn mây trắng
Du miên theo ký ức về...

Nhưng chưa vẽ được mùa đông
Tô màu gì cho gió bấc?
Hay là mông lung ánh mắt?
Hay là bôi xám toàn khung?

***

Bởi không vẽ được mùa đông
Nên vòng luân hồi còn khuyết

Làm sao tu cho trọn kiếp
Khi còn thiếu một mùa đông?!
(Duệ Mai)
 
 
Với tôi thì thơ của mụ này ... kinh lắm! Khi nào đọc cũng phải căng hết cái đầu ra, cố đoán xem mụ xỏ xiên ai, soi mói điều gì đằng sau những câu từ êm như nhung, ngọt như mía lùi ấy...!
Xem qua cái khung xám xịt, biết tỏng cái ý đồ của mụ, điên tiết, tôi mới quăng cho một đống đá vào nhà rồi phủi tay ... đi về.
Đống đá của tôi như thế này đây.
 
 
Cảm nhận bài: KHÔNG VẼ ĐƯỢC MÙA ĐÔNG (Duệ Mai)
Duệ Mai.... Ghê thật đấy!
Khoe khéo rằng vẽ được xuân, hạ, thu chuẩn chỉ lắm, rồi vờ vịt bảo là không vẽ được mùa đông, lại ngây ngô hỏi:

Hay là bôi xám toàn khung...?

Sợ người ta không hiểu, "Bật mí" đến thế là cùng...!
Thôi thì đưa cái khung xám ấy ra đây, cho xin tý màu đỏ nữa để tôi chấm thành bếp lửa, bôi lên má đứa con gái dậy thì và cây bàng đầu ngõ... dùng bút thấm nước lã, rửa bớt cái nền xám đi là thành cái bến sông trong sương.
Đấy! Chả vẽ được mùa đông là gì...!
"Bán lại" cho tác giả bức tranh đông nhé! Giá bao nhiêu cũng được, càng nhiều càng ..., đỡ rét!

Tối trời, tối đất, tối áo bông
Bên đồi le lói chấm lửa hồng
Xám tay, xám mặt bà run bước
Má hồng con gái.
Đấy...!
Mùa đông...!

Áo đỏ cây bàng thôi ngóng trông
Ô cửa nhà ai khép cõi lòng
Cắm chèo bên bến nằm tránh rét
Đục mờ ông lái lẫn bến sông

Này nữ sỹ ơi, có phải không
Quen với sắc xuân với trời hồng
Quen “Thời hoa đỏ” say mê cháy
Nhớ đậm sắc vàng, nhớ “Thu không”

Hết hạ, hết thu phải sang đông
Trách ai sao nỡ tắt lửa lòng
Quên mái tranh nghèo, quên bếp lửa
Lắng hồn, tích nhựa,
Đấy... !
Mùa đông...!
 
Tôi đã treo bài này lên rồi lại hạ xuống, chờ đọc cái phản hồi may ra rõ ý tác giả.
Thơ Duệ Mai luôn hấp dẫn những người như tôi là ở chỗ, tác giả mô tả một hiện tượng bình dị để rồi người đọc tự đặt câu hỏi và trả lời.
Phải lắm, ta đã quá quen với ca ngợi, nhiều thứ để ca ngợi, nhiều mỹ từ, nhiều ngoa từ để ca ngợi...
Trong khi ca ngợi ta quên mất câu ngạn ngữ "Mặt sau của tấm huân chương".
Người ngắm chỉ thấy tấm huân chương rực rỡ, chói lóa ánh vàng, không mấy ai để ý mà thấy rằng phía trước càng "Vươn cao" bao nhiêu thì vết lõm đằng sau ... càng sâu bấy nhiêu.
Trời đất luân chuyển Xuân-Hạ-Thu-Đông, con người cùng vạn vật tồn tại với quy luật Sinh-Lão-Bệnh-Tử.
Người ta yêu thích cái mơn mởn của mùa xuân, chói chang của mùa hạ, thắm đậm của mùa thu và vì yêu mên, người ta thể hiện ước muốn "Mãi mãi mùa xuân" bằng cụm từ "forever" (Muôn năm).
Người ta dùng phẫu thuật thẩm mỹ, son phấn và lụa là để cố trốn nhưng những gì là quy luật không thể chiều lòng người.
Vẽ một bức tranh đông bằng thơ là không khó với Duệ Mai nhưng tác giả để ngỏ, để thức tỉnh ai đó quên mùa đông..., Nhắc nhở ai đó chưa bao giờ ngó tới, sờ vào cái ... "Mặt sau của tấm huân chương"...!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét