Thứ Hai, 30 tháng 3, 2015

CHUYỆN MỘT ÔNG THẦY MỸ.

Khoảng những năm cuối thập kỷ 80 tôi được tham gia lớp "Phục hồi chức năng đoạn chi" do các giảng viên Hoa Kỳ thực hiện tại trung tâm Phục hồi chức năng, nhà tròn, Bệnh viện Bạch Mai.
Ngay từ buổi đầu gặp gỡ, tôi thấy Gs James Goodrich, giảng viên chính, đi bằng một nạng. Ông giới thiệu, là cựu binh từng tham chiến ở Nam Việt Nam với tư cách Bác sỹ phẫu thuật nhưng chân ông bị cắt cụt sau một tai nạn.
Có lẽ vì chính ông thầy là người mất đoạn chi, việc đi lại, hướng dẫn cả lý thuyết và thực hành khó khăn nên kích thích được sự tập trung của các trò.
Hai tuần trôi qua, cũng đến ngày tổng kết, phát chứng chỉ, chúng tôi không thấy ông thầy đi nạng đâu.
Đại diện Bộ Y tế, Bệnh viện Bạch Mai, Bộ môn PHCN đọc những bài tổng kết, những lời cảm ơn rất dài... Đến phần trao chứng chỉ, người ta mời phía giảng viên, một cô mắt xanh mũi lõ bước lên với vẻ lúng túng, cô thành thật xin lỗi vì cô chỉ là Kỹ thuật viên, trợ giảng nên không thể đủ tư cách phát bằng cho các Đốc tờ.., phải là Gs James Goodrich nhưng không hiểu sao giờ này chưa thấy ông đến.
-Tôi đây..! Tôi đây...!
Thầy chạy huỳnh huỵch từ hậu trường ra với .., không một cái nạng nào trên tay, cả lớp ngạc nhiên, xì xào. Ông tươi cười kéo ống quần lên, cái "chân giả" màu vàng mọi ngày biến mất, thay vào đó là cái chân có đầy đủ lông lá, ông vận động cổ chân và các ngón để khẳng định cho mọi người biết; Đây là chân thật! Rồi hóm hỉnh kể.
-Tôi đến muộn vì vừa gặp Thượng đế, ngài tỏ ý hài lòng vì các bạn đã tiếp thu rất tốt những kiến thức về phục hồi chức năng đoạn chi, Ngài gửi lời chúc mừng các bạn và thưởng cho tôi đoạn chi mà tôi đã mất.
Cả lớp ồ lên vỗ tay. Chúng tôi biết, ông đã tìm mọi cách để truyền thụ kiến thức một cách tốt nhất, nhanh nhất.
Liên hoan, vì biết vọ vẹ ba câu tiễng Anh, người ta đề nghị tôi nói đôi điều cảm tưởng hoặc hát một bài.
Vốn chỉ thuộc: More than I can say và: What will be, will be nhưng những bài này không phù hợp với khung cảnh ở đây, thế là tôi phịa ra một câu chuyện để... "Chơi" lại ông thầy.
-Thay vì hát, tôi xin kể một câu chuyện có thật, sẽ cố kể bằng tiếng Anh tặng tất cả các bạn nhưng đặc biệt dành tặng thầy James Goodrich.
Tôi chỉ tay về phía ông và ông giơ hai tay lên, há miệng chờ đợi.
Chả là ở trung tâm, tôi đang được học cách dùng: So do I.., so did He.. thế là kể:

Long long time ago, when I was in the Army, one day, on a tight turn of a trail through a small forested near by Sai Gon city..., unexpectedly I saw this man!
Tôi lại chỉ tay về phía ông Gs, không khí có vẻ căng thẳng.
He raised his gun to me.., and of course.., I raised my gun to him too...!
We looked at each-other for few minute without any saying...!
I waited.., and He seemed to did so..!
I thought..., I have enough time to shoot back if He shoot me.
Suddenly, he steped back carefully, and .., so did I...!
Then, I puted my gun down and.., so did He...!
He smiled at me, and..., so did I.
I raised and waved my left hand, and.., he did the same to me.
Finally, He turned back, started his own way again, and..., so did I.
Today, my impression is :
-Thanks God..! For made we didn't shoot each other...! So that today, He can come here to teach us about the amputated rehabilitation.

Ý tôi muốn kể là:
Đã lâu lắm rồi, khi tôi còn trong quân đội, ở một chỗ gấp trên con đường mòn để qua một cánh rừng nhỏ gần Sài Gòn, tôi bất ngờ gặp ông này.
Ông ta chĩa súng vào tôi và tất nhiên tôi cũng chĩa súng vào ông ta.
Chúng tôi nhìn nhau như thế vài phút, không ai nói gì.
Tôi chờ đợi và chắc ông ta cũng thế, tôi nghĩ, dẫu ông ta có bắn thì mình còn đủ thời gian để bắn lại.
Bất chợt tôi thấy ông ta thận trọng lùi lại và tôi cũng làm vậy
Tôi hạ súng xuống và ông ta cũng làm theo
Ông ta mỉm cười với tôi và tôi cũng cười với ông ta.
Tôi từ từ giơ tay trái lên vẫy ông ta và ông ta cũng làm vậy với tôi
Cuối cùng, ông ta quay đi và tôi cũng vậy
Cảm tưởng của tôi hôm nay là.
-Ơn trời! Đã ngăn chúng tôi bắn nhau để hôm nay ông ấy đến đây, dạy chúng tôi về phụ hồi chức năng đoạn chi.

Không khí như vỡ ra, ông thầy giơ cả hai tay lên trời, chạy đến và..., chúng tôi ôm nhau thật chặt!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét