Thứ Ba, 7 tháng 7, 2015

TÔI YÊU VIỆT NAM và tôi thích nước mỹ..!

Tôi yêu Việt Nam, trước hết vì tổ tông tôi ở đó, trên mảnh đất này, cha mẹ, ông bà, cụ kỵ, tiên tổ của tôi đã lần lượt sinh ra, kế tục nhau miệt mài dựng xây, vun đắp… thế hệ nào cũng ra sức làm lụng, nghiên cứu.., mong mỏi cho thế hệ sau có cuộc sống tốt đẹp hơn…
Tôi yêu dải đất cong cong uốn lượn bên biển Thái Bình, những núi đá nằm quần tụ với nhau như thủ thỉ tắm nắng gió Hạ Long…, bàn tay thiên nhiên và bao đời con người tạo nên những ruộng bậc thang Xa Pa, Hà Giang kỳ vĩ.., những dải đồi trung du xanh mướt cọ, chè…, sông Hồng đỏ nặng phù xa từ ngàn xưa vẫn miệt mài tưới mát, bồi đắp cho những cánh đồng thẳng tắp cò bay.
Tôi yêu dải đất miền Trung với những cồn cát trắng xóa, những rặng phi lao ngân nga cùng sóng biển. Những sông nước và núi rừng đã đi vào thơ ca tôi học.., rừng dừa Bình Định vươn những cánh tay dài, ước muốn đến những chân trời xa… Cây trái Miền Đông và tôm cá Miền tây Nam Bộ.
Tôi yêu tiếng mẹ ầu ơ, tiếng liền anh liền chị Kinh Bắc trao duyên, yêu giọng hò Ví Dặm trĩu nặng ân tình, yêu lý con sáo, lý ngựa ô, yêu điệu dân ca Nam Bộ nenh mang sông nước.
Có lẽ người ta ai cũng vậy, sinh ra ở đâu thì yêu thương nơi ấy, tôi yêu từng hòn sỏi trong lòng suối Bắc cạn, yêu viên gạch đá ong Sơn Tây xây nhà, yêu hạt cát miền trung, yêu cây tràm, bông súng Đồng Tháp…
Tôi yêu hết thảy những gì tôi thấy trên dải đất này…! Từng khe núi.., từng nắm đất đều thấm mồ hôi và máu của cha ông tôi mở nang, gìn giữ…
Thế giới dường như đang nhỏ lại, biên giới dường như chỉ còn ý nghĩa lợi ích quốc gia, phương tiện đi lại và kỹ thuật truyền hình cho người ta biết nhiều nơi trên trái đất…, đâu cũng đẹp, đâu cũng quý, nhưng khó có thể thấy nơi nào yêu hơn mảnh đất quê tôi…
Tôi chỉ thích, mỗi nơi thích về một lẽ như khí hậu ôn hòa ở Âu châu, băng tuyết nước Nga, động vật hoang dã châu Phi .., và tôi thích nước Mỹ…
Không thể nói tôi yêu nước Mỹ, bởi chưa một lần đặt chân lên đất ấy nên tôi chỉ thích mà thôi.
Tôi thích nước Mỹ không phải vì nghe nói nước này giàu có nhất thế giới, họ giàu là việc của họ, no đói là việc của chúng tôi.., có thể có điều này điều khác nhưng ăn mày, ăn xin, ăn bám không phải là truyền thống của dân tôi…
Tôi thích nước Mỹ cũng không phải vì quốc gia này có tiềm lực quân sự mạnh nhất thế giới để cậy nhờ vào họ mà tránh sự ngang ngược, hà hiếp của ai…, lịch sử đã dạy chúng tôi cách để tự bảo vệ mình.
Trước hết, tôi thích vì nước Mỹ là một hợp chủng quốc, con người với đủ mọi màu da, từ khắp nơi đến mảnh đất này sinh sống, vì những lý do khác nhau nhưng cơ bản thì những đứa con yêu tự do của nhân loại tìm về đây, họ chung sống với nhau chỉ với nghĩa “con người” chứ không có một phân biệt nào khác.
Những kẻ phân biệt chủng tộc coi những người da trắng là “Thượng đẳng”, da màu, da vàng là “Hạ đẳng” và da đen còn hạ đẳng hơn nữa.
Tôi được nghe đâu đó bên Tây Âu châu khi các đồng nghiệp của tôi sang học, người ta tận tình chỉ bảo, giúp đỡ nhưng bữa trưa, người ta sẽ không bưng xuất ăn ngồi vào cái bàn đã có người Bác sỹ mũi tẹt da vàng. Đâu đó bên Đông âu từng có những chuyện tương tự như vậy…
Ở nước Mỹ, người ta quan tâm đến “Anh làm được điều gì?” chứ không quan tâm tới việc “Anh từ đâu đến..?”
Ở nước Mỹ, khi một thanh niên da đen bị cảnh sát bắn chết, bất luận người thanh niên ấy có “Phạm tội” hay không? Có hành vi nguy hiểm đến tính mạng người cảnh sát kia không? Có hành vi… “Chống người thi hành công vụ” hay không…? Đã thành một vấn đề lớn của quốc gia khiến Tổng thống và Quốc hội phải can thiệp.
Trong khi đâu đó, ở những xứ sở tự cho mình là văn minh tiến bộ lại rất dễ dàng bắt người vì những lý do không thể coi là lý do…, chỉ đơn giản là “Bắt theo lệnh”, người ta dễ dàng bỏ tù trung thân, thậm chí tử hình khi chứng cứ chưa đầy đủ, chưa thật thuyết phục.., những người dân lành có khi bị giết oan, bị chết thay cho những kẻ bạo chúa tham lam, chết thay cho con cháu những kẻ bạo chúa ỷ thế làm càn…
Ở nước Mỹ một người da đen hoàn toàn có thể và đã làm Tổng thống chỉ với mỗi một điều kiện là “Làm được việc cho quốc gia”.
Những người Tổng thống đương nhiễm hoàn toàn có thể và đã từng phải ra tòa điều trần công khai trước công lý và công luận về những hành vi pháp luật quy định, có khi rất đơn giản chỉ là chuyện “Quấy rối tình dục”.
Những người Tổng thống ngay sau khi hết nghiệm kỳ, ngay sau khi rời nhiệm sở lại trở về với đời sống của một công dân bình thường, lại làm và phải làm việc theo khả năng của mình.
Trong khi những xứ sở tự coi mình là “văn minh tiến bộ” lại nặng nề truyền thống “Con vua thì lại làm vua, con sãi ở chùa lại quét lá đa”. Những người đương nhiệm ra sức “Cài cắm” tạo dựng bộ máy quyền lực cho mình để tác oai tác quái nhiều năm sau khi rời nhiệm sở. Dù khi đương chức chả làm được gì có lợi cho dân cho nước, thậm chí hại dân hại nước nhưng luôn nghĩ mình là “Thượng đẳng” khi nghỉ rồi vẫn muốn được người ta tung hô ca ngợi, răm rắp nghe theo.
Tôi thích nước Mỹ với lịch sử chưa dài, với ngôn ngữ còn phải “Đi mượn” của người Anh nhưng con người sinh sống ở đây được nói ra hết những suy nghĩ những cảm xúc của mình…, những bà mẹ có con chết trận ở Triều Tiên, Việt Nam, Vùng Vịnh, Áp Ga Nít Tăng… hoàn toàn có thể chỉ mặt Tổng thống mà chửi rủa là “Đồ con chó, con lợn…”
Trong khi ở các nước tự coi mình là Văn minh, tiến bộ thì tất cả những người lãnh đạo đều dường như là thần thánh, là “Bất khả xâm phạm”, động đến họ, dù bằng lời nói hay chữ viết đều có thể phải trả giá bằng tù tội hay tính mạng.
Tôi thích nước Mỹ vì nơi đây tụ hội những nhà khoa học vĩ đại, nơi chất xám của mỗi người được phát huy đến tối đa.
Không chỉ có những nhà khoa học đến từ những nước “Thù địch” với Mỹ, không phải chỉ có những nhà khoa học “Bất mãn” với chính quyền sở tại…, không phải chỉ có những nhà khoa học hám tiền đến để “bán chất xám” cho mước Mỹ.
Tôi nghe câu chuyện về người Giáo sư phát hiện ra virus HIV, ông thuộc về một quốc gia văn minh phát triển hàng đầu thế giới, cũng như những nhà khoa học chân chính khác, ông có nhu cầu được làm việc, được nghiên cứu nhưng đúng ngày sinh nhật lần thứ 60, nước sở tại cho ông nghỉ hưu. Biết chuyện, người mỹ làm sẵn cho ông một khu nghiên cứu với đầy đủ trang thiết bị, mua sẵn vé máy bay để ngay sau khi nhận bó hoa của cơ quan, rời nhiệm sở, ông ra thẳng sân bay đến Mỹ.
Chính quyền sở tại, giới Y học sở tại có biết và có tiếc..? Nhưng họ đã không thể làm gì để giữ chân ông lại.
Người ta bảo rằng, có thể đến hết đời, vị Giáo sư kia cũng không làm được gì mang lại lợi ích cho nước Mỹ nhưng chỉ cần một trong nhiều nhà khoa học như vậy, một trong nhiều Labor như vậy cho ra một sản phẩm thì không chỉ người Mỹ, nước Mỹ mà nhân loại cũng đã “lãi” bội phần.
Như vậy, các nhà khoa học đến Mỹ còn để thỏa mãn đam mê nghiên cứu của mình.
Con người, ai cũng yêu tự do nhưng tự do của người này sẽ xâm phạm quyền lợi và tự do của người khác.., không phải ngẫu nhiên, cũng không phải vì “sức ép nước lớn”, cũng chẳng phải vì nước Mỹ có bức tượng “Thần tự do” nổi tiếng mà nhiều người ở nhiều nơi trên thế giới gọi nước Mỹ là xứ sở của tự do.
Tôi thích nước Mỹ vì những đạo luật của họ vừa đảm bảo phát huy tối đa quyền tự do của mỗi người mà không xâm phạm quyền lợi cùng sự tự do của người khác.
Tự do không đơn giản là sống.., đi lại.., phát ngôn.., mà tự do trong tư tưởng, tư duy, nghiên cứu mới là quan trọng.
Quốc gia nào phát huy được tối đa năng lực của từng người dân, từng tấc đất thì không muốn quốc gia ấy cũng giàu mạnh.
Ngược lại, quốc gia nào kìm hãm năng lực con người, phung phí tài nguyên thì không muốn cũng rơi vào nghèo nàn, lạc hậu
Tôi yêu Việt Nam và tôi thích nước Mỹ…!

Tôi cũng muốn vừa yêu vừa thích đất nước tôi..!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét