Chủ Nhật, 9 tháng 8, 2015

HỊCH TƯỚNG SỸ THỜI @..!

Thường nghe:
Ngô Quyền đóng cọc Bạch đằng, quân Nam Hán chết chìm đáy bể.
Hai bà Trưng cưỡi voi đuổi giặc, Tướng Mã Viện bỏ chạy tơi bời.
Hịch tướng sỹ, Trần Hưng Đạo, thảo lý lẽ đất trời.
Bình Ngô đại cáo, Nguyễn Trãi, vẽ rạng rỡ non sông.
“Nam quốc sơn hà”, Lý thường Kiệt bạt hồn quân Tống.
“Toàn quốc kháng chiến”, Hồ Chí Minh, khiếp vía Phăng-xe.
Vó ngựa Quang Trung, binh tướng Thanh, khiếp đảm.
Pháo binh Tướng Giáp, quan quân Pháp bạt hồn.

Ta cùng các ngươi sinh ra trong thời đánh Pháp.
Lớn lên đi đánh Mỹ noi gương.
Những tưởng 30-4 là cuối con đường, hòa bình đến ngàn năm hưởng thụ.
Đâu biết có một ngày “Thành trì” sụp đổ, chỗ dựa không còn…
Càng không ngờ, bấy lâu nuôi ong tay áo, “anh em” chi, “hữu hảo” chi chi.
“Tọa sơn quan đấu”, nướng dân ta đến kẻ cuối cùng.
“Khuấy nước béo cò”, Hoàng Sa nhanh chân cướp mất.
Xúi Pôn Pốt, mổ bụng moi gan, phía Tây Nam ngày đêm quấy phá.
Lùa Sơn Cước, chém đầu cắt cổ, phía Bắc tràn sang.
Đang lúc “bao cấp” buộc ràng, bụng lép xẹp phải đứng lên cầm súng.
Kể từ những “Tốt”, những “Vàng”, thuyền có lái mà cứ như mất hướng.
Dựa công ước, nắn dòng Quế, thác Bản Dốc lấy đi một nửa.
Ỉ thế lớn, điều nước nhỏ, ải Nam Quan, trọn vẹn thu về.

Ta thường:
Ngồi tiệc yến mà không thấy ngon.
Rúc biệt thự mà không thấy thích.
“Chỉ căm tức chưa xả thị, lột da, ăn gan, uống máu quân thù”
Dẫu cho trăm thân này phơi trên Phây Búc.
Ngàn xác này gói trong Ai Phét.
Ta cũng cam lòng…!

“Các ngươi ở lâu dưới trướng, nắm giữ binh quyền”
Chưa có nhà thì ta cấp đất…, sổ đỏ hẳn hoi.
Lộc ít thì ta tăng lương…, quyết định đàng hoàng.
Chuyện bán đất, khí tài.
Chuyện nghĩa vụ bằng tiền.
Chuyện lấy không sức lính.
Chuyện “Dự án” chia nhau.
Chuyện bán tước mua quan.., ta biết cả mà vẫn làm ngơ…!
Ta đối đãi với các ngươi như thế
So với những ông vua Ai Cập, hút dầu đem bán, hỏi có kém gì..?

Thế mà các người:
Thấy người ta mang dùi cắm vào nhà mình mà không ai ho lên một tiếng…
Thấy họ biến đảo của mình thành chiến lũy mà không biết căm…
Biết họ giả kinh doanh thọc vào tận hang cùng ngõ hẻm mà không biết sợ…
Nghe họ gọi “Hoang đàng” mà không biết nhục.

Các ngươi.
Huân chương đầy ngực chỉ để ngắm vuốt vào ra.
Chậm phong tướng lại “tâm tư” diễn biến.
Người mê mẩn uýt ky, cô nhắc, Hoàng đế, Mao đài mà quên việc nước.
Kẻ say đắm chân dài, ka ra ô kê mà nhãng việc quân.
Người trí thú trang trại, cửa hàng đến quên phép bố phòng.
Kẻ mải mê đầu tư, chứng khoán đến nhãng cách tấn công.
Người u mê thần thánh, đồng cốt chập choeng.
Kẻ mộng mị lô đề, chìm cơn đen đỏ.
Ngồi đâu cũng có thể chơi tá lả.
Đến đâu cũng chém gió tơi bời.

Nếu có giặc tràn sang thì:
Vàng-Đô dẫu lắm chẳng thể hối lộ để chúng rút lui.
Mắt xanh, móng đỏ sao làm chúng u mê buông súng
Ron roy, lơ súc sao húc nổi xe tăng.
Cúng thần thánh sao đẩy lui quân giặc.

Lúc ấy:
Chẳng những cơ sự của ta bị tan thành mây khói.
Mà điền trang, Rì sọt của các ngươi cũng chẳng thể còn.
Chẳng những danh ta đời đời mang tiếng là tướng thất truyền.
Mà con cháu các ngươi cũng ngàn năm làm thân trâu ngựa.
Chẳng những của cải của ta, đã chôn dưới đất vẫn bị tịch thu.
Mà tài khoản các ngươi dẫu gửi bên Thụy Sỹ cũng chẳng qua phong tỏa.

Đến lúc ấy, dẫu các ngươi muốn tu, muốn tỉnh, hỏi còn có được không…?

“Nay ta bảo thật các ngươi: nên lấy việc đặt mồi lửa dưới đống củi nỏ làm nguy”
Biết phát huy dân chủ mà cầu lấy sức mạnh toàn dân.
Khéo tận dụng ngoại giao mà tranh thủ tình hình thế giới.
Mài dũa nghệ thuật ông cha sẵn có.
Ắp đết công nghệ năm châu mang về.
Trong thì “Đổi mới thật sâu” theo kế vững bền.
Ngoài thì “Bang giao thật rộng” làm mẹo thời cơ.

Khiến cho:
Ngô Bảo Châu chỉ là chuyên gia cấp xã.
Nguyễn Thị Ánh Viên chỉ là vô địch cấp thôn.
Tướng Tướng, ai cũng thành Giáp, thành Tấn, Thành Tài…
Quân quân ai cũng như Lê Mã Lương, Phạm Tuân, Tiến Duật…(Ngày ấy)

Thế thì:
Chẳng những kẻ thù phải bạt vía, không dám ho he.
Mà giang sơn chỗ mất, cũng có cơ thu về một mối.
Chẳng những quan quân chúng ta giữ được “tiếng vang” bền vững.
Mà trăm triệu dân Nam cũng được hạnh phúc dài lâu.

Lúc bấy giờ, ta và các người.
Dẫu không muốn ăn chơi nhảy múa, cưỡi ngựa, xem hoa…
Phỏng có được không..???


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét