Chủ Nhật, 26 tháng 4, 2015

GIỚI THIỆU Thơ Duy Đức!

Anh là một người lính chiến, đúng hơn tôi phải gọi anh là ... Thủ trưởng.
Tôi và anh cùng có cái "ngược" trong chiến tranh, ấy là không khoe chiến công, giết được bao nhiêu "Tên giặc" được tặng danh hiệu gì, mà cứ âm ỉ sung sướng khi nhớ về giây phút đã giúp cho đối phương thoát chết.
Anh quê Thanh Hóa, nghe nói chị đã bỏ anh đi thật xa, ngày mới vào trang này (Blogtiengviet), thấy anh nhiều thơ .."Khóc vợ". Anh khóc chị và khóc chính mình... tôi hiểu và thương anh lắm... Nhưng chả nhẽ khóc cùng anh ư...? Không, tôi chê thơ anh ủy mị, nhắc anh phải sống vì anh còn rất hữu ích cho đời.
Thế rồi tình trong thơ anh dần chuyển về quê hương, con người. Người ta thấy ở thơ anh có dòng sông đời người, có người phụ nữ đi cấy "Cắm mặt xuống bùn" và "Chổng mông vào trời" ...
Có lẽ, tôi hợp anh vì những ý nghĩ muốn không rứt ra được..., chiến tranh đã lùi xa, quỹ thời gian đang cạn dần..., nhưng hình như càng cạn càng thôi thúc .. những băn khoăn trăn trở.
Mấy hôm trước tôi đón một Bác sỹ từ Bệnh viên Thánh Tâm Biên Hòa ra HN dự hội thảo, nó có hai người anh là lính VNCH chết trận... Nó thật sự lảng xa những vấn đề chính trị, không muốn nhắc đến chiến tranh... Nó sướng hơn chúng tôi..!
Đêm qua trực, mổ hai ca về thì thấy một thằng cu hơn 20 tuổi, chân tay săm trổ, đầu cắt kiểu tóc kỳ dị, không có mùi rượu... 11h đêm, nó chạy xe tốc độ lớn rồi, chắc mất lái, đâm thẳng vào đầu ô tô.... nhìn nó đi về phía tử thần mà bó tay..., thằng anh nó cắn chặt răng cho nước mắt chảy ra, chị nó ngã vật xuống đất...
Trưa hôm qua, một thằng bị chém vào đầu, vào lưng..., nhân viên đang chăm sóc vết thương cho nó thì một thằng khác tay lăm lăm con dao phay dài năm sáu mươi phân lao vào... Nhân viên chạy tóe, bảo vệ, công an chộp vũ khí lao theo.., thằng côn đồ được những người bạn ôm lấy, đẩy ra ngoài... thế là ... xong!
Sáng này về, mệt mỏi, nghĩ bụng mở trang Blog đọc và ngủ ..
Thấy bài này bên anh Duy Đức, vội xin về treo lên đây.
Xin nhường quyền bàn luận cho người đọc...! Chỉ biết rằng tôi rất tâm đắc những bài thơ như thế này.
HAI BÀ MẸ
(Phạm Duy Đức)
Hai người mẹ việt nam có con tử trận
Người Nam, kẻ Bắc
Mẹ Bắc thành "Anh hùng"
Mẹ Nam - "Mẹ giặc"
Cuộc chiến qua rồi
Nỗi đau khác gì nhau?
Hai người mẹ cùng một nỗi đau
Cùng nỗi đau mất con, nhưng khác niềm kiêu hãnh
Ngày thống nhất non sông
Hai trái tim cô quạnh
Một mẹ anh hùng, một mẹ giặc kia!
Hai người mẹ Việt Nam nước mắt đầm đìa
Cùng đón ngày nước nhà thống nhất
Hai đứa con nằm trong lòng đất
Cùng một mẹ âu cơ, con Lạc cháu Hồng...
Ôi, ngày ba mươi tháng tư
ngày thống nhất non sông
Nỗi quặn đau với niềm vui "chiến thắng"
Hai người mẹ trước bàn thờ con cay đắng
Cùng con một nhà, ai chiến thắng ai đây?
26/4/2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét