Thứ Sáu, 3 tháng 4, 2015

HỒI KÝ 30-4 (Trích)

Dừng ở Xuân Lộc mấy ngày. Vũ khí, đạn dược đổ về vô kể, nhiều nhất là đạn 130, những cái cắt tút đồng sáng choang cao gần một mét, những thùng thuốc đen xì, có những quả đạn gì dài đến hai mét, chúng nó bảo DKZ.
Đêm cuối tháng, rừng cao su tối như hũ nút, đất lạ, vũ khí lạ, việc lạ lại gấp gáp..., chúng tôi cứ bồng bềnh như những cỗ máy đã hết săng từ lâu mà vẫn chạy được, hễ thấy xe đỗ ở đâu là chúng tôi hạ xuống đấy.
Tinh mơ hôm sau, một ông quân đoàn đến kiểm tra. Khiếp.., nóng như lửa, như một con thú bị trúng thương, ông ta lồng lộn chửi rủa rồi túm áo ngực thằng cha thượng úy chủ nhiệm kho quân giới, xoắn một vòng tưởng như nhấc bỏng thằng sỹ quan lên, mặt ông đỏ như say rượu.
-Địt mẹ mày..! Pháo đã vào trận địa..., bây giờ mày bảo ông lấy đạn ở đâu...? Mày còn bao nhiêu viên....? Hả...! Ông chỉ cần trăm ba mươi thôi...! Mày làm ăn thế à...! Lôi cổ nó đi! Địt mẹ...! Cho mày ra tòa...!
Ông ta rút súng ngắn bắn lên trời ngay trước khuôn mặt đã tái mét của thằng thượng úy, hắn bị vệ binh quân đoàn chói giật cánh khuỷu tống lên u át, chiếc xe chạy vút về phía đường nhựa để lại một làn bụi vàng đỏ.
Chỉ huy tiểu đoàn và các đại đội lập tức có mặt bàn cách tìm cho ra đạn 130. Tôi mạnh dạn bước đến.
-Dạ! xin thủ trưởng bớt nóng. Lỗi này còn thuộc về chúng em, do không biết nên xe dừng đâu chúng em hạ đấy nhưng đạn 130 thì chúng em nhớ, bây giờ trung đội nào đi gom của trung đội ấy, chắc là nhanh thôi.
Ông ta quắc mắt nhìn như muốn nuốt chửng tôi.
-Mày là thằng nào...?
-Dạ! Tôi là lính C15 ...!
Ông thủ trưởng thở phào
-Thằng Luy thằng Tám đâu! Cho chúng nó đi làm ngay..! Mẹ chúng mày...! Không đủ đạn thì vào tù cả lũ.
Trong những ngày ấy chúng tôi còn kịp đá mấy trận bóng với dân ấp Thời Giao. Họ cứ trầm trồ.
-Mấy ông bộ đội Hà Nội người trắng như trứng gà, đá bóng hay quá, nhảy như chim...!
Chả là chúng tôi bảo nhau, ngoài miệng họ nói vậy biết đâu họ chả ghét Việt Cộng, tốt nhất tránh va chạm.
Nước hiếm lắm, đá bóng xong, bọn “thổ dân” chỉ cho chúng tôi vào nhà máy cao su. ở đấy có một cái bể nửa chim nửa nổi chừng 30 mét vuông, sâu ngập đầu người, lưng chừng có họng nước to bằng bắp tay, mở khóa, nước chảy ồng ộc..., hơi vàng một tý nhưng không sao, thế là tốt rồi.
Mấy thằng nhanh chân nhảy xuống trước, ngay lập tức đứa thì nhảy lên, đứa thì chạy ra xa.
-Eo ôi! Địt mẹ nó...! Cái gì ấy...!
-Ừ nhỉ...! Đ. Mẹ nó! Thối quá!
Tôi nhìn theo, dưới nền bể, một mảng cái gì đó rộng đến 5-6 mét vuông chẳng ra hình thù gì, màu vàng nâu loang lổ, lấy chân dí thử thấy nó lùng nhùng.
Kể ra trí tưởng tượng ngớ ngẩn của tôi cũng được việc.
-Ừ...! Chắc là..., da voi! Người ta đang thuộc dở ấy mà. Không sao đâu..!
Thế là cả bọn tắm ngon lành.
Tối, Sơn Bỉ ở đâu về nhìn tôi gườm gườm như gây sự.
-Địt mẹ...! Đã đéo biết lại còn ... ông khễnh...!
Mấy đứa ra Thời Giao ngắm gái, chúng kể về "tấm da voi" trong bể bị chúng nó cười cho thối mũi.
-Trời...! Đâu có da voi mấy anh...! Mủ cao su đó...! Là người ta cạo mủ về, đổ zô đó.., mấy anh tới, người ta chạy hết nên zậy thôi...!
Chúng tôi nghỉ trong một ngôi nhà đẹp lắm, nằm giữa rừng cây ăn quả, đủ cả, chôm chôm, xoài, đu đủ. Chẳng thấy chủ nhà đâu, đồ đạc thì lanh tanh bành, loạn lạc là thế, chắc họ chạy đã mang theo những thứ quý giá, còn gì dùng được thì dân hôi của đã lấy nốt rồi nhưng bàn, ghế, giường, tủ thì vẫn còn, điện vẫn sáng.
Tôi cùng anh em dọn cho gọn lấy chỗ ngủ chứ không phá phách gì thêm. Trưa hôm sau, một chiếc xe đỏ chót dừng ngay cổng, bước xuống là một đôi ông bà cỡ 5-6 mươi tuổi, sang trọng lắm. Họ tươi cười tự giới thiệu là chủ trang trại này, ngôi nhà này, họ vừa từ Sài Gòn lên thăm rẫy.
Tự nhiên tôi thấy ngượng, cứ như thể chúng tôi là kẻ đã phá nhà của người ta vậy.
-Thưa bác..! Chúng tôi thấy nhà bỏ không thì vào nhờ, khi chúng tôi đến, mọi thứ đã như thế này…
Ông chủ vội xua tay ngắt lời.
-Không sao..! Không sao...! Các ông cứ tự nhiên, sự hiện diện của các ông trong nhà là vinh hạnh và may mắn cho chúng tôi lắm rồi, nếu không người ta còn phá nữa. chúng tôi phải cảm ơn mấy ông mà... Đám công nhân họ tưởng chúng tôi đã di tản nên mạnh ai nấy vơ vét về quê cả rồi... Mà không sao, có đáng gì đâu, các ông! Đất nước mình thống nhất là vui rồi...
Hỏi chuyện thì biết, ông bà này người Hải Dương, trước kia, ở ngoài đó cũng có đồn điền trồng vải trồng nhãn, di cư năm 54 nhưng lần này thì quyết chờ giải phóng chứ không đi đâu nữa.
Tôi trình bày rằng anh em chúng tôi còn trẻ nghịch ngợm thấy quả chin không chèo lên hái mà thi nhau dùng súng bắn, như vậy sẽ làm hại cây cối, mong ông bà thông cảm, họ cười nói.
-Không sao! Các ông cứ dùng.., cứ bắn..., chim càng đỡ đến phá.
Lát sau họ xin phép về Sài Gòn, tôi lấy làm ngạc nhiên hỏi.
-Ông bà đi như vậy thế qua giới tuyến …
-Dạ! không sao..! Chúng tôi vẫn đi mà, vả lại quân đội cộng hòa đang tan họ đâu có để ý...
Được lời như cởi tấm lòng. Hôm sau, một thằng phát hiện bên kia đồn điền có con suối nước trong và mát lắm. Cả bon hẹn nhau đi bơi.
Tôi cầm khẩu AK đi đầu, thằng Chi Móc cống, thằng Kiểm Chậu (đều ở Nhật Tân) thằng Hàm loe (Láng) sách AR15 cùng cả một thùng đạn đi sau, vừa đi chúng vừa thi nhau bắn những chùm chôm chôm chín.
Tôi thề với các bạn rằng chôm chôm ngày đó ngon hơn bây giờ, những trái to, chín đỏ, lông dài, tuy không róc cùi nhưng ngọt và thơm lắm. Sở dĩ tôi phải thề vì nó ngon thật, không như những loại bầy bán ở Hà Nội bây giờ.., chứ không phải ngon vì nghịch ngợm, vì ăn trộm.
Con đường mòn ngoằn ngèo trong vườn cây, đến hết dốc thì người ta không trồng chôm chôm nữa mà thay vào đó là chuối, những bụi chuối to, thân cao đến mấy mét, lá đan dày che kín không thấy trời đâu.
Bỗng, Cắc! cắc! cắc! tiếng nổ đầu nòng của sung phóng lựu nghe rất gần. Theo phản xạ, tôi lao vào nằm gọn trong bụi chuối hướng nòng AK về phía tiếng nổ lên đạn. Phía sau, ba thằng kia cũng vậy.
Đạn nổ sau lưng chúng tôi cả chục mét, lần đầu tiên "Nếm mùi" nhưng đã được nghe kể nhiều rồi, thứ này bọn VNCH bắn chính xác lắm ...
Bên kia con suối, trên sườn núi đá cách họng súng của tôi chỉ ba bốn chục mét, mấy người lính cộng hòa đang lóp ngóp bỏ chạy.
Họ, người quân phục rằn ri, người chỉ mỗi cái quần đùi, cũng trắng chứ không đen bóng như mấy thằng “thổ dân” đá bóng.
Chúng tôi vô tình hất họ lên vách đá. Cũng AR15, cũng phóng lựu M82 nhưng họ lo chạy, chỉ quay mặt lại ngó chứ không chĩa súng về phía chúng tôi.., bắn họ lúc này dễ hơn bắn bia...
 Bất giác tôi nhớ đến những cái xác quắt queo trên chiếc GMC cháy ở cao điểm Nam Đông, những cái xác được người dân bới lên ở trận địa pháo La Sơn, Truồi, những cái xác bên dòng nướctrên đèo Hải Vân ..., sao nom họ hiền thế..., chắc..., lúc mình trúng đạn..., mình chết..., mặt mình cũng hiền như vậy..!
Rồi những người phụ nữ với bộ mặt thất thần, tìm chồng, tìm con... tiếng rú xé lòng…! Tôi mà trúng đạn thì mẹ tôi làm sao vào được tận đây mà kiếm... Sài Gòn đã ở trước mặt, hòa bình đã trong tầm tay. Vừa rồi họ bắn chắc để báo cho chúng tôi biết rằng có họ ở đây..., đạn nổ xa lắm mà..., ngần ấy quả lựu nếu bắn thẳng.. chắc chúng tôi đã ... Tiếng thằng Hàm Loe.
-Dũng ơi...! Bắn bỏ mẹ nó đi..! Tao bắn nhé...!
Tôi như chợt tỉnh cơn mộng mị giữa chiến trường.., có gì thúc giục phải hành động gấp,  không quay lại nhưng tôi nói thật to, cốt để cả hai bên cùng nghe.
-Không...! Không được bắn...! Để chúng nó chạy...!
Chúng tôi nằm im xem đối phương bỏ chạy. Dường như nghe được tiếng tôi, thằng cởi trần sau khi trèo được lên tảng đá còn dám đứng thẳng người quay hẳn về phía chúng tôi giơ tay khua khua mấy cái... , chắc nó cảm ơn bọn tôi, rồi mới nhảy xuống bên kia mất hút.
Họ chạy rồi nhưng chúng tôi cũng không dám xuống tắm, đành quay về với cái bể “da voi”.
Chiến sự qua đây đã ba ngày, ngoài đường, trong rừng cao su, trong ấp đầy bộ đội, chắc mấy người lính thất trận này đói, không còn cách nào khác là mò xuống suối kiếm ăn. Tôi thấy nhẹ người và thầm mong cho chúng sớm về được nhà.
(Đây cũng là lần đầu tiên tôi kể chuyện này trên mạng. Nếu mấy người kia còn sống hãy lên tiếng, hôm ấy khoảng 21-22 tháng 4 gì đó. Để hàn huyên thôi, chẳng đòi ơn huệ gì đâu!)
Máy bay từ Sài Gòn ra ném bom chặn bước tiến của quân Giải Phóng, họ bay từng tốp hai cái, bổ nhào, cắt bom rồi bay về. Đạn phòng không cũng lục bục nổ nhưng chả trúng cái nào, kém quá, ở ngoài Bắc mà bay kiểu này thì rụng ngay.
Tôi vớ được quyển truyện “vòng tay học trò” giấu vào bụng rồi chui vào một cái lô cốt đọc trộm. Cái lô cốt bằng bao cát dày lắm, nếu lấy B40 mà bắn vào một điểm cũng không biết bao giờ mới thủng..., đủ các loại rào kẽm gai với các loại mìn chạm nổ, mìn cờ lê mo, tứ phía có giàn tên lửa (3 quả) tự hành, chúng nó bảo, bấm nút một cái, ba quả này bay đi tạo thành một km lửa, một giàn ba quả khác lại tự động từ lô cốt trượt ra lắp vào bệ phóng. Ghê thật.., trừ đặc công, tình báo thì bọn bộ binh chúng tôi vào thế quái nào được. Tuy nhiên, chỏng chơ trong nội thất cái lô cốt là những tập tranh khỏa thân dày cộp, thôi thì đủ kiểu, có cả “Chó liếm”, ngó qua đã thấy trong người rạo rực, chúng nó cũng là người, xem thế này thì ông vào tận nơi dí súng vào đầu may ra mới biết. Tạm coi một trong những nguyên nhân thua trận của họ là vậy.
Đang đọc truyện tôi nghe những âm thanh lạ, tiếng bước chân vội vã, những tiếng người í ới.., linh cảm mách bảo có bất thường. ôm súng, ghé mắt qua lỗ châu mai, tôi thấy mấy mặt thằng bạn be bét máu, mấy ông cán bộ trung đội, đại đội đang chửi mắng om xòm... Sau mới biết, mấy ông ranh ra xem máy bay, thấy dù lại tưởng bở ngẩng mặt lên ngóng thế là dính bom đinh. Những quả bom mẹ rơi đến độ cao nhất định thì dù mở rồi quả bom nổ trên cao chụp xuống một diện tích đầy đinh, những chiếc chỉ bằng cái đinh đóng guốc nom hệt như một quả bom con.
Bữa ấy bốn thằng bỏ mạng. Tôi chột dạ, nếu không có quyển truyện kia.., chắc gì tôi đã không có mặt trong những thằng đi ... xem máy bay.
Chó hoang chạy đầy đường trong khi chúng tôi phải ăn thịt muối (những tảng thịt rút ra từ những bao muối, ngâm từ sáng đến trưa vẫn mặn chát) thằng Hòa Toái bảo.
-Bắn chó ăn đi..! Chó hoang ấy mà, tao làm cho.
Chúng tôi trèo lên một cái chòi, cao lắm dễ đến hai chục mét, chòi canh rẫy nên cao hơn hẳn những ngọn cây cao nhất.
Vừa bắn được một con thì thấy một tốp A37 bay từ phía bắc vào, chúng bay rất thấp, cả bọn nổ súng nhưng toàn AR 15 chả ăn thua gì. Ông Thìn (lính cũ) nói.
-Chắc nó bay từ ngoài biển vào, thế nào nó cũng bay ra. Chúng mày đâu, vác trung liên lên đây..!
Vừa đặt súng đã nghe tiếng ì ì từ xa rồi hai cái A37 to dần, thằng Ngọc Nổ xoạc chân nghiến răng bóp cò, chúng chao nghiêng bay xoẹt qua đầu chúng tôi… cũng... chẳng ăn thua gì.
Mãi sau mới biết, bữa ấy chúng tôi bắn ông Thành Trung. Ông Thành Trung nếu đọc mấy dòng này thì nhớ lại lúc bay ra qua vùng Xuân Lộc có bị bắn không. May cho ông là chúng tôi không phải lính phòng không đấy.
Sau này, trên một chuyến bay đi SG, thấy giới thiệu "cơ trưởng Thành Trung", tôi chỉ cười thầm....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét