Thứ Ba, 26 tháng 5, 2015

BỆNH HAY... KHÔNG BỆNH...?

Hôm nay lại đi… “Kiếm tiền”.
Dậy sớm, chạy một mạch đến Như Quỳnh định bụng làm bát canh bánh đa cá rô nhưng đã có vài bệnh nhân ngồi đợi. Trời nóng, họ đến sớm để tránh nắng hay còn hy vọng kịp về đi làm…
-Ô kê..! Chưa đến giờ chú cũng khám, gọi bệnh nhân vào đi..!
Ca thứ ba.., cửa mở, một cô gái ngoài 20t ngồi xuống ghế, cười tươi như hoa, một phụ nữ khoảng 50 đứng bên mặt đăm chiêu nhăn nhó…
-Ai có bệnh đây..?
-Cháu..
-Nó…
Hai mẹ con tranh nhau trả lời.
-Cháu làm sao..?
-Cháu chả..
-Nó uống nhiều nước.., đi tiểu nhiều mà không chịu ăn cơm, toàn ăn khoai…
Người đàn bà nói như cái lốp căng được xả và tôi đành phải để bà ta xả một hồi.
Cô bé học đại học điện lực ra trường về quê được phân công đi theo mấy anh công nhân trèo cột điện, họ trèo, đọc to số ở các công tơ cho cô kỹ sư ghi vào sổ, công việc chỉ có thế nhưng “Bêu” nắng cả ngày.
Được các anh các chú cho ăn đầy đủ nên bữa tối ở nhà, cô chỉ ăn rau và khoai lang, cô uống nhiều nước và có đêm đi tiểu đến ba lần.
Chỉ vì thế mà người mẹ lo mất ăn mất ngủ, hôm nay phải nói mãi cô gái mới chịu theo mẹ đi khám.
Tôi chấn an chị ta bằng thông cảm với những lo lắng của chị.., nói cho cháu gái hiểu nỗi lòng của mẹ và tỏ ý khen ngợi cháu đã biết chiều mẹ mà đi khám.
Trong khi chờ cháu làm xét nghiệm sinh hóa, tôi hỏi thăm sức khỏe của người mẹ, nói các cháu y tá đo huyết áp miễn phí cho chị ta-Huyết áp ở giới hạn bình thường.
Các xét nghiệm của cháu cũng trong giới hạn bình thường.
Tôi khuyên cháu tăng cường tập thể lực và không cần ăn khiêng thái quá, như vậy cháu sẽ có cơ thể đẹp hơn, hấp dẫn hơn và mẹ cũng khỏi lo lắng.
Nhưng đặc biệt là khuyên và nhắc cháu cùng gia đình cần quan tâm hơn đến mẹ.
Giải thích cho chị kia về những thay đổi đang thấy và sắp thấy trong cơ thể người phụ nữ 48 tuổi, rằng không nên đặt ra những tiêu chí, những mục đích quá sức về kinh tế về sự nghiệp cũng như hạnh phúc của con cái… Cũng như tôi, cả một đời hành nghề Bác sỹ ở hai bệnh viện lớn của Hà Nội nhưng chỉ cần đủ ăn, đủ dùng, các cháu không hư… thế là đã hạnh phúc lắm rồi…! Ở tổi tôi và chị, nếu giàu thì đã giàu rồi, nếu nghèo thì đã nghèo rồi, mình chỉ nên duy trì chứ không nên cố…, các con thành đạt đã thành đạt rồi, hư đã hư rồi… khó khác được nữa…
Họ ra về, cô bé dường như vui vẻ hơn nhưng độ căng thẳng chỉ bớt ít nhiều trên nét mặt người mẹ.
Tôi gọi lại, cho chị ta số điện thoại và hứa sẽ tư vấn bất cứ lúc nào chị ta cần.
Con người ta nói chung và đặc biệt, phụ nữ nói riêng, ở cái độ tuổi cuối của sự nghiệp, sự nghiệp lao động, sự nghiệp sinh con đẻ cái là lúc vô cùng khó khăn.
Mấy người thỏa mãn với cuộc đời “Phấn đấu” của mình..?
Mấy người thỏa mãn với công cuộc nuôi dạy con cái của mình…?
Mấy người ý thức được những thay đổi đang âm thầm diễn ra trong cơ thể mình.
‘Bất mãn” với đúng nghĩa của nó, tức là không thỏa mãn, sự lao dốc của thể lực mà vẫn phải cố gắng lao động nhằm đạt được điều mình muốn, nhưng thay đổi nội tiết… Tất cả sẽ đánh gục một người phụ nữ ở độ tuổi này một cách dễ dàng nếu chồng, con, thầy thuốc không ý thức được và có những hành động vô tình thiếu trách nhiệm…

                                     

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét