Tôi thường tránh
xa mấy chuyện bói toán, cúng lễ. Nói tránh xa là vì cho rằng đã là số phận thì
cái gì đến sẽ phải đến, hay hay dở thì cũng vui vẻ đón nhận.
Ấy thế nhưng tôi
cũng ghi nhận những điều xảy ra với mình mà không sao hiểu nổi, không sao giải
thích nổi
Một trong những
chuyện ấy là:
Cách đây khoảng
chục năm, lên Chiêm Hóa (Tuyên Quang) dự đám giỗ ông cụ thân sinh ra anh bạn
hàng xóm. Lên từ chiều hôm trước, dự định hôm sau ăn cỗ xong là lên đường về
ngay.
Đêm hôm ấy, lang
thang khắp cái phố huyện bên bờ sông Gâm, nghe lỏm, nghe lỏm thôi, rằng ở đó ở
đó, có một bà, xem hay lắm.
Máu “Phượt” nổi
lên, sáng hôm sau, mượn cái xe máy.. đi! Không ai biết chuyện tôi …”Nghe lỏm”,không
ai biết tôi đi đâu bởi chính tôi cũng không hoàn toàn định đi…Xem, chỉ là có
cái địa chỉ để đi thế thôi…
40 km, cảnh đẹp
như trong phim “Anh Kim Đồng” với những lòng suối rộng đầy đá cuội, những đoạn
đường treo leo trên vách núi, những người dân tộc thiểu số đi chợ, đi rẫy, đi uống
rượu …
Hết đường, người
ta chỉ cho một nóc trong một cụm những ngôi nhà đúng kiểu kinh tế mới, tức là của
người kinh, tức là túp lều trên mặt đất siêu vẹo.
Một người đàn
ông gày, đen với con mắt bên phải có tật, không tiện nhìn kỹ vào cái khuyết thiếu
của người ta nên không dám chắc anh ta bị chột hay lác.
Rót cho cốc nước
màu vàng nâu, anh ta bảo tôi ngồi chơi để đi gọi vợ.
Ngôi nhà cột gỗ,
một cái gác sép cũng bằng gỗ, lợp lá cọ… mọi thứ nom có vẻ khá sạch sẽ… tôi băn
khoăn không biết cái cảm giác sạch sẽ ấy là do ngôi nhà mới được làm hay do bên
trong nó chẳng có thứ gì ngoài hai cái gọi là giường, một cái ti vi khoảng 19
inh.
Ở chốn đô thị ngột
ngạt lên đây, đang khoái cái sự thoáng đãng, sạch sẽ bỗng giật mình, bốn phía
ngôi nhà được ngăn cách với bên ngoài bởi những tấm phên, phên đan bằng những
thanh tre nứa gì đó chỉ to bằng ngón tay nhưng những cái mắt thì đút vừa quả ổi
ta, ngồi trong nhà ngắm ra tứ phía, chẳng khác gì ngồi trong nhà kính, nhưng…,
lưng chừng đồi, gió lạnh thổi qua những lỗ ấy phát ra tiếng vù vù… Nhìn lại hai
cái chỗ nằm, chẳng có tý vải nào…, nhìn quanh trong nhà chẳng có cái hòm cái tủ
nào… Tôi rùng mình khi tưởng tượng nếu phải qua một đêm ở đây… ngày ở Trường
Sơn chúng tôi còn đủ chăn, áo mưa, túi càn khôn…
Qua cái vách liếp
ấy, tôi thấy một chị, dường như cũng đen đúa đang về, cái quần “đen-nâu” ống thấp
ống cao để lộ một cái cẳng chân “nâu-đen”, tức là màu cái quần với màu ống chân
chỉ khác nhau một tý thôi.
Chị ta vứt toẹt
ôm rau lang xuống góc sân, lặng lẽ bước vào.
Tôi lại giật
mình, thoáng ân hận vì sao tôi lại đến đây…, chị ấy cũng.. lác! Lác tịt con mắt
bên trái…!
Đứng dậy chào chủ
nhà, tôi vội vào đề ngay.
-Chào chị! Tôi từ
xa đến đây… Được nghe tiếng nên đến nhờ chị xem giúp…
Đưa tờ 50 000,
tôi tiếp.
-Vì tình cờ,
không có chuẩn bị.., tôi chỉ có thế này.., chị giúp..!
Người đàn bà với
một con mắt đầy lòng trắng nhìn xéo tôi một cái rồi cầm tờ tiền đứng dậy đi về
phía cửa.
Cái chân trái với
ống quần đen-nâu “vắn” đến mắt cá… để trên hè, chân phải vắn quá gối… để dưới
sân, chị ta giơ đồng tiền lên trời mà kêu. Tôi thấy chị ta kêu những gì đó, Trời,
Phật…., phương nọ, quan kia rồi rõ ràng thấy cả Tôn Ngộ Không, Chư Bác Giới…
Tôi mím môi để khỏi bật ra tiếng cười, nhấp cái cốc nước vàng nâu có vị nhờ nhợ…
thôi thì để bà ta nói nhăng nói cuội một lát rồi về.
Ngồi xuống cái “xa
lông gỗ ghép” tự chế để bên đối diện, quay mặt về phía ban thờ (Không hiểu vì
lác hay việc thần thánh phải thế), hai ngón tay trái cầm tờ tiền, hai ngón tay
phải cứ vuốt vuốt trên nó và chị ta bắt đầu phán.
Trái với dự
đoán, tôi bị thu hút ngay từ đầu…, cứ như thể chị ta đã quá biết không chỉ về
tôi mà về cả gia đình tôi nữa.
-Anh làm nghề gì
đó như Bác sỹ hay việc gì đó cứu người…, đức độ của anh…, tài năng của anh…,
tính tình của anh…, gia cảnh nhà anh… mổ mả nhà anh… những trở ngại mà anh đang
có…
Dù chị ta nói
quá đúng nhưng tôi giữ nét mặt bình thản, không để chị “Đọc vị” được mình.
-Giờ thì anh muốn
xem về gì..?
-Tôi không hiểu,
ý chị là…?
-Anh muốn xem về
điều gì, thí dụ như, sự nghiệp, sức khỏe, vợ con, mồ mả..?
Tôi mỉm cười.
-Tôi nói với chị
rồi đấy, tôi qua đường, thấy người ta nói về chị thì đến chứ không có chuẩn bị
để hỏi.., chị biết gì, xin cứ nói..!
Chị ta nói nói
thêm nhiều điều và cái gì cũng đúng, đúng một cách khá cụ thể ví như ý định
chuyển cơ quan, tại sao muốn chuyển…
Khi chị ta đã
nói chậm lại và cũng cảm thấy đã đủ, tôi chủ động chuyển đề tài, hỏi thăm về
quê quán, lý do tại sao không làm vách kín cho đỡ rét.
Chị quê Hải
Dương, vì xấu xí nên bị người ta lừa có đứa con, đành phải bỏ làng lên đây để đẻ,
anh cũng đã qua một đời vợ, chị ấy ốm chết, bà ngoại đón cháu về nuôi, anh cũng
lang thang và hai người đồng cảnh gặp nhau, ở với nhau có ba mặt con mà có cưới
xin gì đâu… Mùa hè thì ngủ ở hai cái “Giường này”, rét quá thì lên cả gác
xép.., trên ấy kín…!
Bước đệm đã
xong, chừng đoán được ý tôi, chị nói tiếp.
-Tôi biết đức độ
của anh, tài năng của anh, cá tính của anh và những điều anh đã và đang gặp…, nếu
anh nghe thì tôi khuyên anh nên đến lễ ở ông Hoàng Bảy.
-Chị bảo ông…? Là
ở đâu…?
-Đền thờ ông ở Bảo Hà..
-Tại sao tôi lại
nên lễ ở đấy mà không phải chỗ khác..?
-Thế này anh ạ…
Tôi đã bảo là tôi biết mà…, anh không làm điều ác, điều tà bao giờ, nhưng người
trần có khi có lỗi mà không biết…, anh cũng vậy… Nói thế nào để anh hiểu nhỉ…,
ông Hoàng Bảy dưới cõi âm giữ trọng trách như kiểu công an điều tra xét hỏi í…
mình đến lễ thì cũng như thành khẩn ấy, ông sẽ giúp cho…
-Vậy, phải lễ những
gì, khấn như thế nào..?
-Không bắt buộc,
không phải mâm cao cỗ đầy…, ấm trà bao thuốc cũng được.., mà không có gì cũng
được… cái chính là anh thành tâm…, anh cứ khấn rằng: Tôi là người trần mắt thịt,
không biết được tội lỗi của mình, cầu xin ông giúp đỡ …
Ồ…! Tưởng phải
vàng mã, kim ngân, xôi thủ, gà oản thế nào chứ…, lễ như vậy thì tôi vẫn làm mỗi
khi theo chúng bạn đến nơi thờ cúng.
Ấy rồi cũng
quên.
Ra tết năm sau,
anh bạn hàng xóm phô chuyện chuẩn bị đi lễ đền Bảo Hà, tôi nghi nghi mới hỏi.
-Đến ấy thờ ai…?
Mày có biết không hay cứ bạ đâu lễ đấy..?
-Biết chứ… thờ
ông Hoàng Bảy!
À ra vậy…! Thế
là theo nó đi… Thế là từ đó, năm nào tôi cũng lên lễ..!
Năm nào cũng đóng
góp xây dựng đền rồi lấy phiếu ghi công đức đặt lên ban thờ làm lễ vật.
Chả biết ông đã
giúp tôi những gì nhưng sau mỗi lần lên lễ, đứng thả hồn theo dòng sông Hồng cuồn
cuộn chảy, lác đác những rác rưởi trôi theo.., nhưng làm nên dòng sông vẫn là
muôn vàn những hạt phù xa li ti…, li ti.
Bỗng nhẹ lòng
nghĩ về dòng đời hối hả, tất bật đen bạc…, thì cũng như dòng nước hỗn tạp đang
cuồn cuộn chảy kia .., và tôi là một hạt phù xa li ti…!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét