Thứ Sáu, 2 tháng 1, 2015

CẢM NHẬN MỘT BÀI THƠ



1h 12', đi mổ cho người nhà một cô nhân viên Bệnh viện huyện về, chúng nó pha trà đặc quá, không ngủ được, vào BTV thấy cái cảm nhận bên DUỆ MAI hay hay.
Duệ Mai viết:
Nhớ xưa
Bay theo tà áo dịu dàng
Bao nhiêu thùy mị, gió mang đi rồi!
Bây giờ em vẫn xinh tươi
Nhưng khi cất tiếng là tôi giật mình!
Bởi không phải kẻ bạc tình
Nên tôi nhắm mắt, nhớ hình bóng xưa...
NDM
Duệ Mai ... ghê ra phết, vừa rồi có cái bài gì nhắc khéo những người chồng hãy biết giữ vợ, giúp vợ vượt qua cám dỗ, bằng dịu dàng, băng ân cần chăm sóc như ngày chưa lấy nhau.
Tôi nghĩ về điều ấy rất nhiều.
Khi yêu chàng ga lăng, chăm sóc, coi nàng như nữ chúa của riêng mình
Khi yêu, nàng dịu dàng, ỏn ẻn, tế nhị từ giọng nói đến dáng đi, luôn tỏ ra ngây thơ, mỏng manh dễ vỡ và củng tỷ mỷ chăm sóc chàng từ miếng ăn, miếng uống đến cái áo cái khăn.
Ngay sau ngày cưới, cả chàng và nàng lột xác rất nhanh
Nàng ăn mặc tạm bợ khi ở nhà, trang điểm, mặc diện khi ra đường với người ngoài (Không phải bồ), nàng nói năng cục mịch với chồng con nhưng lại nhẹ nhàng nơi công sở và bạn bè..., không ngây thơ nữa mà cái gì nàng cũng tỏ ra là bậc thầy của chàng.
Chàng cũng vậy, nói trống không với vợ nhưng rất .."Ngon" với bất kỳ người phụ nữ nào khác, khi nàng vội vã làm cơm thì chàng vô tư đọc báo, xem ti vi... khiến nàng có cảm giác từ vị thế nữ chúa thành ..., con ở.
Tất cả, từ hai phía nhanh chóng bóp chết tình yêu và là cơ sở cho những mối tình vụng trộm nơi công sở... Chính vì vậy, tôi vẫn thường nhắc các bạn trẻ quanh mình chú ý "Hâm lại" hay "Làm mới" tình yêu với vợ/chồng.
Với "Nhớ xưa" Duệ Mai mới chỉ nhắc một phía, cái phía có chính mình.
Ngôn ngữ thơ, cái cách gửi thông điệp một cách tế nhị của tác giả thì tôi không thể theo được, tính tối bốp chát, hiểu đấy nhưng không thể nói xa, nói nhẹ thế được.
Cảm nhận của tôi thế này:
Em nhuộm tóc màu, Em đi cao gót
Bước như nhảy nhót, miệng em bô bô
Không thích làm cô, em ưa làm chị
Em ghét chữ thị, nghe nó quê mùa
Em vào lễ chùa, hở mông hở rốn
Em không sợ tốn, hàng hiệu cầu kỳ
Nơi nào em đi, bỗng nhiên yên ắng
Chỗ nào vắng vắng, là em thấy buồn
Cãi nhau con buôn, nể em lánh mặt
Khi nào đèn tắt, anh mới nhận ra
Người nằm cạnh ta, dịu dàng duyên dáng...!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét