Tôi định sau câu chuyện
khởi đầu sẽ theo dòng lịch sử như truyền thuyết Sơn tinh, Thủy tinh, Thánh
Gióng, Lạc Long Quân và Âu Cơ... nhưng anh bạn trẻ Đoàn Bách gợi ý nên lại khởi
đầu bằng truyền thuyết Tả Ao.
Ngay từ khi mới lớn tôi
đã được nghe những chuyện lâm ly đầy bí ẩn về Tả Ao, quê ông ở đâu, ngày đó
không ai biết nhưng người ta kể rằng ông mồ côi cha mẹ từ bé, một người Tàu bán
thuốc dạo thấy đứa bé thông minh nhanh nhẹn nên đã đón sang Trung Quốc, rồi được
một thầy địa lý nổi tiếng truyền dạy. Tả Ao thông minh, học một biết mười, nhà
thầy có căn buồng không ai được vào, mỗi lần phải tìm thứ gì dưới lòng đất, Tả
Ao đều thấy thầy vào buồng một lát rồi ra tìm được ngay... Một hôm, nhân thầy
đi vắng Tả Ao tò mò trèo tường, dỡ mái nhòm vào thì thấy một con rồng đất nổi
lên ở góc, đến đứng trước mặt thì từ hai mắt con rồng chảy ra hai dòng nước
trong vắt, biết là nước quý, Tả Ao hứng và bôi lên mắt.
Thầy về, sinh nghi mới
lấy đất hòa vào chậu nước rồi vờ vô tình đánh rơi cái kim, thấy thầy loay hoay,
Tả Ao thò tay lấy trúng cái kim khỏi chậu, thầy biết trò đã lấy trộm nước thần
bèn đuổi về nước, nhưng hình như trò cũng đã kịp học hết các bài của thầy.
Về Việt Nam, ông đi khắp
chợ cùng quê giúp người, khắp nước đâu đâu cũng có dấu ấn của ông, khi còn nhỏ
nghe chuyện, tôi cứ tưởng ông là người trong Phủ trong Tỉnh vậy.
Làng tôi có hai cái
bãi, một cái gọi là Bãi Xi, tương truyền khi làng đắp cái nền ấy để làm Đình,
được mời đến, Tả Ao không đồng ý mới chuyển ra chỗ bây giờ, cái nền cũ thành
Bãi Xi, thủa nhỏ chúng tôi vẫn đá bóng, ai cần đóng cối lại ra lấy vài gánh về
(Vì đất ở đây tơi, đỏ).
Thứ hai là bãi Chùa Tư,
hay còn gọi là Gò Con Nhện, gọi vậy là vì cái gò có rất nhiều bờ ruộng bám vào
xung quanh, nhìn từ trên cao như con nhện vậy, còn tên gọi Chùa Tư là do trước
làng định xây chùa ở đó, cũng do Tả Ao mà chùa chuyển ra tận bờ sông Nhuệ như
bây giờ.
Những truyền thuyết về
ông như:
-Dân CN xin ông đặt hướng
đình sao cho người làng ra thiên hạ “Kẻ khác phải nhường đường”, đình làm xong,
cả làng làm nghề hót phân, người ta thắc mắc ông mới giải thích: “Các cụ thấy
không! Người làng mình gánh phân, ai cũng phải nhường đường đấy chứ...!”
-Làng khác lại thích
“Đè đầu cưỡi cổ thiên hạ”, thế là sau khi đặt lại hướng đình, cả làng đi cắt
tóc, người ta thắc mắc, ông lại hỏi: “Có phải người làng mình đang đè đầu cưỡi
cổ thiên hạ không...?
Đại khái nhiều chuyện
như thế.
Tả Ao là nhân vật thật,
tài giỏi thật, nổi tiếng khắp Miền Bắc thật nhưng câu chuyện nước mắt rồng đất,
chuyện nhặt cây kim trong chậu là do người ta nghĩ ra để thần thánh hóa nhân vật
mà thôi.
Đất CN có đồng bãi màu
mỡ, trồng hoa màu rất tốt, trồng hoa màu thì phải đi nhặt phân về mà bón, lâu
ngày thành nghề truyền thống chứ đâu phải tại “Hướng đình”. Một người cắt tóc,
truyền nghề cho con cháu, người nọ truyền người kia mà thành “làng nghề” chứ
cũng đâu phải tại hướng đình... Đấy là do người ta ghép những hiện tượng đã có
với nhân vật để thành chuyện vui vậy thôi.
Khi giặc Ân sang cướp
nước ta, hẳn là có một nhân vật sức vóc, trí tuệ hơn người, lập chiến công lớn,
góp phần quan trọng dẹp tan ngoại xâm, nhân vật ấy có thể tử trận vào những
phút cuối hay vì lý do khác mà mất sớm, biết ơn và thương sót người dân mới cho
rằng: Người này là Thánh từ trên trời xuống giúp dân diệt giặc, xong việc lại về
trời... Những chi tiết khác như người mẹ ướm chân ngoài đồng, cậu bé yếu đuối
vươn mình thành tráng sỹ..., ngựa sắt phun lửa..., những dấu chân ngựa thành ao,
hồ... đều không thể có thật, dân ta đã “Thần thánh hóa” nhân vật và cũng là thể
hiện ý trí và nguyện vọng của mình mà thôi.
Khi đồng bằng Bắc bộ
còn hoang vu, các dân tộc (Thiểu số bây giờ) sống ở những vùng núi cao (Chắc
cũng như bây giờ). Người Việt (Giống như người phía Nam Trung Quốc) có lẽ sống ở
những vùng trung du. Hẳn có một người (Có thể từ Bắc Việt lúc đó xuống) có công
dựng bờ cõi, tổ chức dân chúng khai khẩn làm ăn, khắc chế thiên nhiên, chống giặc
phương Bắc ... Người đời sau nhớ ơn mà tôn là cha mẹ dân tộc... có lẽ truyền
thuyết Lạc Long Quân và Âu Cơ chỉ có thế.
Tích đẻ trăm trứng, nửa
lên rừng, nửa xuống biển là người ta nghĩ ra để giải thích hiện tượng những người
sống ở những vùng địa lý khác nhau trong cùng một đất nước, qua đó giáo dục người
dân biết thương yêu đoàn kết lẫn nhau giữa các bộ tộc, cũng là ý tốt thường
tình.
Lịch sử dựng nước gắn
liền với giữ nước, từ buổi sơ khai đến hôm nay chưa bao giờ người phương Bắc để
cho người Nam được yên, thế nên từ các Tù trưởng, các vị Vua đầu tiên đã biết
kêu gọi tinh thần thương yêu nhau, đoàn kết chống ngoại xâm ..., tích “Đồng
bào” chắc cũng nhằm mục đích ấy.
Các truyền thuyết khác,
về các nhân vật lịch sử khác cũng như vậy mà suy.
Càng gần đây thì sự huyền
bí càng bớt đi, toàn dân tôn thờ Đức Thánh Trần (Trần Hưng Đạo) ..., trong tâm
những “Trí thức Việt” chân chính, hẳn nhiều người tôn thờ Nguyễn Trãi, Nguyễn
Du ... nhưng trong dân gian không thấy những truyền thuyết hoang đường về những
nhân vật này nữa.
Cần phải nhắc lại rằng:
Trên
đây là những nhận định rất chủ quan của cá nhân người viết, hoàn toàn không có
ý khẳng định đúng-sai!
Cũng nhận định chủ quan
rằng: Từ xưa đến nay, chưa bao giờ nạn mê tin dị đoan lại ghê gớm, lại hoành
hành đời sống xã hội như bây giờ!
Suy tôn, thờ cúng người
có công dựng nước và giữ nước là truyền thống tốt đẹp nhưng người viết chỉ hy vọng
cùng nhìn những sự kiện lịch sử, những nhân vật lịch sử đúng mức, khoa học để
thấy rằng: Các tiền nhân, những người đã hết lòng hết sức vì quốc gia dân tộc
không bao giờ có thể hài lòng nhận lễ của Quan than, Dân gian, kẻ lười...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét