Một trong những vấn đề
gây xôn xao dự luận mấy ngày này, vấn đề không lớn như Vụ gian khoan, như Vụ
rơi máy bay Malaysia và có vẻ còn nhỏ hơn vụ vỡ ống nước thứ nhất, xây ống nước
thứ hai..., vụ ĐBHĐND vừa chơi Game vừa biểu quyết, cán bộ vừa họp vừa đọc báo.
Tôi biết, đọc đến đây
nhiều bạn xì mũi: Tưởng gì ...! Chuyện thường...! Thường đến mức “Đương nhiên”,
thường đến mức thành quy luật tất yếu..., có gì mà phải bàn!
Xin thưa..., không! Hay
lắm đấy...! Hay như cảm giác của nhiều người (Trong đó có tôi) lại Cảm ơn cái
giàn khoan khi Trung Quốc mang đến cắm vào đất nhà mình, lại cảm thấy trống chếnh
..., không hẳn nhưng hình như “Mất phương hướng” khi đùng một cái Trung Quốc lại...
mang nó về.
Nói thế không phải vì
tôi phản quốc, ủng hộ bọn Tàu, mà cảm giác “Mất phương hướng” là vì lâu lắm rồi
mới có dịp để ý trí người Việt tập trung về một điểm.
Từ trẻ đến già, nông
thôn đến thành thị, miền suôi đến miền ngược, trong nước và ngoài nước, cả người
bên thắng cuộc và bên thua cuộc, người Việt sục sôi căm hờn, sẵn sàng chờ lệnh
Đảng và nhà nước để lao ra Hoàng Sa sống mái với quân khốn nạn.
Từ anh bán hàng rong
căng biển phản đối Trung Quốc, mấy bác xe ôm đỏ mặt đập bàn trong quán nước đến
ánh mắt rực lửa của Phó thủ tướng Bộ trưởng ngoại giao, lời khẳng định rõ ràng
của Thủ tướng chính phủ, rồi Chủ tịch nước..., và cuối cùng là phát biểu của Tổng
bí thư Đảng.
Thế mà đùng một cái, ta
chưa làm gì đáng kể mà nó đã rút về nước ..., nó về để lại bao nhiêu câu hỏi:
-Về rồi, nó có sang nữa
không? Bao giờ? Sang đâu, đất liền hay biển? Hoàng Sa hay Trường Sa...?
-Trò trực tiếp tạm lắng,
nó sẽ giở những chiêu trò gián tiếp gì với nền Chính trị, Kinh tế, Văn hóa của
ta đây? Ngoài khơi ta đã “Kiên trì đấu tranh hòa bình”, kiên trì đội nước, chịu
húc...., trên những mặt trận vô hình này, ta sẽ đáp trả ra sao đây...?
-Lòng dân thì đã rõ nhưng
sau vụ này, chính sách của “Trên” có gì thay đổi hay vẫn thế...?
-Ý trí người Việt tập
trung hai tháng, nó đi rồi, ai lại về chỗ người ấy..., rồi nó lại đến ..., rồi
nó lại đi... cứ thế..., cứ thế..., lòng người có mỏi mệt không...?
Ai là người quan tâm đến
những câu hỏi này...? Chắc nhiều lắm...! Ai là người trả lời được những câu hỏi
này...? Chắc chẳng có ai...?
Thế mới có cảm giác chống
chếnh, thứ cảm giác như đang sống trong mắt bão, thấp thỏm chờ đợi mưa to hơn,
gió mạnh hơn, sấm chớp kinh hoàng hơn ...
Giá như cái 981 cứ ở đấy
có khi chả ai thèm để ý đến chuyện ĐBHĐND vừa chơi Gêm vừa biểu quyết với chuyện
vỡ ống nước, chuyện cho Vinaconex làm đường ống thứ hai làm gì..., rõ khỉ cái
981...!
Những cái chuyện bé tý
và cái chuyện to đùng tưởng chả ăn nhập gì với nhau, thế mà có đấy.
Người ta bảo: Nhìn một
hiện tượng là biết bản chất và khi đã biết bản chất rồi thì có thể suy ra các
hiện tượng khác. Ví như một thằng coi mẹ đẻ ra mình như kẻ hầu người hạ thì chắc
chắn bản chất của nó là thằng mất dạy, đồ phản thùng..., nó có cung phụng đến
đâu thì sếp cũng biết thừa, một ngày nào đó, nó sẽ đào mồ chôn sống sếp.
Tại sao thằng Tàu dám gọi
Việt Nam là “Đứa con hoang đàng” khi chúng thừa biết Ngô Quyền, lý Thường Kiệt,
Trần Hưng Đạo, Lê Lợi, Quang Trung, Võ Nguyên Giáp...? Tại sao họ vào nhà ta,
xua đuổi ta, đâm chìm thuyền của dân ta, cướp thuyền, bắt dân của ta...? Họ
không biết người Việt có truyền thống quật cường giữ nước ư...?
Họ biết hết..., họ biết
máu của dân tộc ta, biết lịch sử của ta nhưng họ còn nắm rất vững nội tình hiện
tại của ta, họ biết chắc chắn những phản ứng của phía ta, chính quyền sẽ im lặng,
sẽ coi như “Chuyện trong nhà”, dân sẽ sục sôi nhưng đã có chính quyền lo việc
đó, họ chỉ hơi ngạc nhiên về lời phát biểu của thủ tướng Dũng mà thôi.... Tóm lại,
họ biết ta rất yếu, rất lệ thuộc vào họ và nếu không phụ thuộc thì ta sẽ rất cô
đơn.
Cội nguồn của những việc
tày trời ngoài biển đông lại có xuất sứ từ cái cơ chế sinh ra hành động vừa giơ
tay biểu quyết vừa chơi game, đánh bài, đọc báo của những người là “Thay mặt
nhân dân” kia.
Tôi không ủng hộ nhưng
tôi lại rất thông cảm với những hành động này thậm chí, nếu xét thật kỹ thì tôi
lại ủng hộ những hành động này.
Có phải không, ở ta họp
rất nhiều, nhiều người hầu như ăn lương chỉ để đi họp, họp nhiều như thế, rất
dân chủ, rất ... mọi nhẽ, nhưng từ những cuộc họp chi bộ dân phố, đại hội công
nhân viên chức cơ quan, quận huyện, thành phố đến các cuộc đại đại hội, chóp bu
đại hội... họp đấy, đại hội đấy nhưng nội dung và kết quả đã biết trước... Người
to thì biết trước nó là những gì, người bé thì biết trước là nó đã có, đến họp
chỉ để chờ xem nó là những gì mà thôi...!
Thế thì họp làm gì ...?
Đại hội làm gì...? Nhưng nghề vẫn phải đi họp, được cử vẫn thích đi đại hội...,
điên mà từ chối...!
Khi nào bạn làm việc cật
lực 10 giờ liền dưới hầm mỏ, vừa ngoi lên mặt đất, người ta bắt bạn phải vào
ngay nghe nhạc Pop. Khi nào bạn nhịn đói ba ngày rồi người ta đưa bạn đi nghe
nhạc Giao hưởng, phải nghe xong mới được tắm, phải nghe xong mới được ăn..., bạn
sẽ hiểu thế nào là Đi họp và chỉ khi ấy bạn sẽ hiểu tại sao tôi thông cảm và có
thể ủng hộ mấy ông Đại biểu kia.
Thôi thì đằng nào cũng
phải “Được họp”, ngu si một tý thì có thể nghe được, bớt ngu một tý, phải nghe
nhưng phát biểu cũng chả ăn thua gì, ú ớ có khi ... mất đi họp... Thế thì tội
gì không tranh thủ thư giãn lấy sự tỉnh táo về mà lo việc khác, không tranh thủ
đọc báo để mở mang kiến thức, cập nhật thông tin, đọc sách chuyên môn để nâng
cao nghề nghiệp...
Những nơi tập trung sức
mạnh trí tuệ của dân mà như thế và như thế không biết từ bao giờ... Thì làm sao
thiên hạ không coi thường cho được..., làm sao thằng hàng xóm bẩn tính không
vào tận nhà mà tác oai tác quái cho được...!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét