Thứ Ba, 15 tháng 7, 2014

Cảm nhận cho một bài thơ về Thành cổ Quảng Trị

Tôi có người bạn là Nhà thơ, chị đi thành cổ Quảng Trị về và khoe tôi bài thơ này:

TẠ LÒNG

Nỗi đau Thành Cổ còn đây
Với thi nhân được giãi bày hôm nay .
Tạ lòng xin chắp hai tay
Cầu hồn liệt sĩ nhẹ bay phiêu bồng .
Ngẫm về đáp nghĩa đền công
Vẫn như canh cánh bên lòng khôn nguôi...!

Trong lúc chả biết gọi ĐCS Trung Quốc là bạn hay là thù, Bạn thì tôi không thể, nhưng thù thì hình như... trái với nhiều thứ..., trước hết là trái với ý của các đồng chí lãnh đạo cao nhất ĐCSVN đang kiên trì xây dựng xây dựng tình đoàn kết hữu nghị, hợp tác lâu dài, láng giềng tốt đẹp bởi không ai được chọn hàng xóm..., bởi cái giàn khoan kia và những con tàu ngư dân Việt Nam bị húc chìm kia chỉ là: "Chuyện nội bộ gia đình".
Trong lúc không ít người cho rằng đang có những kẻ, nhiều kẻ Han gian cam tâm bán nước cầu vinh..., có thể lắm... Nhưng chúng là ai? Sao không thể chỉ mặt vạch tên chúng ra được?
Trong lúc lãnh đạo Đảng và nhà nước ta đang "Kiên trì đấu tranh hòa bình", kiên trì dùng những chiếc tàu nhỏ ra vùng đảo Hoàng Sa cho những chiếc tàu lớn của Trung Quốc hết phun nước, xua đuổi lại đâm thủng, kiên trì trong khi họ bắt tàu cá của mình, nhốt ngư dân của mình ngay trên vùng biển của mình...
Cũng như muôn vạn trái tim Việt, tôi đã từng sục sôi căm thù, từng khắc khoải chờ đợi những quyết sách của "Trên".... và bây giờ thì tôi không thể không hoài nghi tất cả...
Hờn cảnh ấy, tâm trạng ấy... chẳng còn hứng thú gì với văn chương nhưng nể bạn vẫn ngồi vào bàn phím và tôi đã viết:

nghe tiếng gió hú qua đồi cát
Ngỡ ai đang hát khúc quân hành
Và xạc xào trong những bãi cỏ tranh
Như tiếng bút viết thư về gửi vội

Trời vẫn nắng vẫn mưa
Năm vẫn có hai mùa nóng rét
Nhưng những dòng sông hình như nước hết
Và núi rừng trơ chọi, ngác ngơ

Sao các anh không sống đến tận giờ
Xem đồng chí, trói dân mình ngoài biển
Quyết tử làm gì, ngực phơi đỡ đạn
Để hôm nay, thù bạn trốn trong nhau....?

Cứ năm yên sẽ không trải nỗi đau
Khi được mất mập mờ trong tối sáng
Tôi đã thấy trong hoàng hôn chạng vạng
Những nấm mồ trải khắp tổ quốc ta...


Đọc lại thấy... Hay hay! Hình như tôi cũng biết làm thơ!
Bạn nào đã tốn thì giờ đọc xin hãy cho tôi biết: Thế có được gọi là thơ không nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét