Thứ Tư, 9 tháng 7, 2014

TÂM SỰ HAI CỰU CHIẾN BINH

Tôi nhận được những dòng sau từ anh Hai Rạch Giá:
CSCN - XHCN là cái gì? Chính những người đang ở trog đảng CSVN còn chưa chắc đã biết. Tôi đã bỏ hai năm ra để đọc Mác - Lénin toàn tập mà còn chẳng hiều gì ráo. Có chăng là chỉ nổi gai ốc khi gặp phải mấy cụm từ "chuyên chính vô sàn" "bạo lực cách mạng".
Thật tình mà nói, nếu như những người tự vỗ ngực xưng tên và trưng cái thẻ đảng để không bao giờ từ bỏ cái thứ Chủ Nghĩa Mà Họ Không Biết Gì ấy là họ mất hết cái đặc quyền ngồi trên đầu cỗ thiên hạ. Anh thử nhìn xem số phận của những người trả thẻ Đảng ra làm sao thì thì anh biết ngay lý do tại sao họ vẫn bấu vào cái Chủ Nghĩa Mà Họ Không Biết Gì.
8 điều mà anh mong Đảng CSVN thực hiện là hoàn toàn chính đáng và chính nghĩa. Anh mong thế, mọi gười và tôi cũng mong thế. Nhưng ... buồn nẫu cả ruột anh ạ. Họ có làm đấy, làm theo kiểu những tay cờ bạc bịp.
Anh có nhìn thấy một đảng viên nào có nhà ở trong hẻm không, toàn là những nơi đắc địa cả.

Thân mến gửi Anh Hai Rạch Giá!
Từ ngày quen biết Saumietvuon, em đã để ý đến anh (Em tin rằng anh nhiều tuổi hơn em), qua những cảm nhận về văn thơ bên trang Sáu, em tin rằng anh là một người Việt luôn trăn trở cùng vận mạng đất nước, vận mạng dân tộc.
Xin giử anh lời chào Trân trọng và xin chia sẻ những trăn trở, băn khoăn cùng anh!
Cũng qua đó, theo em hiểu, anh cũng là CCB VNCH. Sau 30-4-75 những người Việt là CCB có những cái giống nhau và những cái khác nhau:
-Chúng ta giống nhau trước hết vì chúng ta đều là con dân Việt. Mang trong mình dòng máu Việt, mang trong tâm thức những thăng trầm lịch sử.
-Giống nhau là chúng ta, những người dân đã từng cầm súng Bảo vệ tổ quốc.
-Giống nhau là chúng ta cùng may mắn sống sót, cùng được về đoàn tụ với gia đình, chăm lo mồ mả ông bà tiên tổ, chăm sóc bố mẹ già, hưởng hạnh phúc cùng người vợ, cùng nhau sinh con đẻ cái, cùng nhau nuôi dạy chúng nên người.
-Giống nhau vì chúng ta đang cùng hưởng hòa bình, cùng chịu những cái, những điều mà hậu chiến mang lại.
-Giống nhau vì lúc này cùng là những công dân, trước nguy cơ mất nước nhưng hành động và lời nói chẳng mảy may có giá trị với những người cầm quyền..., chúng ta đang bất lực, tương lai của ta nằm trong tương lai đất nước, tương lai dân tộc đang phụ thuộc vào những nhóm người mà những nhóm ấy không thật sự đoàn kết, kẻ không lo, người không biết lo và người không dám lo cho lợi ích quốc gia dân tộc.
-Khác nhau vì chúng ta đã từng ở hai bên chiến tuyến.
-Khác nhau vì chúng ta đang mang tâm thế của “Bên thắng cuộc và Bên thua cuộc”. Mà cái “Cuộc” ấy đã qua đi 40 năm rồi, các đàn anh của chúng ta (Trong cuộc chiến) hầu hết đã cùng nhau về với Mẹ việt Nam rồi.
Em không muốn bàn thêm về CNXH, thứ mà người Nga và người Đức đã từ bỏ lâu rồi, thứ mà cả Anh và Em cùng bỏ công tìm và cùng không thể hiểu.
Hôm nay em chỉ tân sự cùng anh về CNXH ở Việt Nam và các Đảng viên ĐCSVN.
Anh biết đấy, về hiện tượng người Pháp vào VN, Tại sao vào, vào như thế nào và những gì đã xảy ra cho đến khi người lính Pháp cuối cùng rút qua cầu Long Biên? Nhiều cái em còn chưa biết nên chưa bao giờ em dùng “Ngoa từ” để chỉ: Vị Vua nhà Nguyễn đã mượn Pháp, Chính quyền bảo hộ Pháp...
Nhưng sau đó có những làn sóng của người Việt quật cường tìm đường thoát Pháp. Em không nói đến những cuộc dấy binh khởi nghĩa vũ trang mà chỉ muốn nói đến những Phan Chu Chinh, Phan Bội Châu những người có cách cứu nước dài hơi nhưng chắc chắn hơn.
Và Nguyễn Ái Quốc, Người đã có những hoạt động ái quốc tại Âu châu, đến khi gặp CNXH mới thấy rằng CHXH là CON ĐƯỜNG để giải phóng dân tộc, theo những gì em được biết và hiểu thì Hồ Chí Minh (HCM) không phải là một người Cộng sản, CNXH chỉ là con đường, là phương tiện để HCM cùng người việt giải phóng mình chứ không phải là ĐÍCH ĐẾN của HCM và dân tộc.
Con người, tâm trí của HCM là DÂN TỘC, Theo chỗ em được biết thì Tổng thống Ngô Đình Diệm cũng là một người tôn thờ DÂN TỘC. Và đã có những lúc hai con người ấy, một tư tưởng ấy dường như đã gặp và sắp gặp nhau sâu hơn.
Một nhà báo Âu châu đặt một câu hỏi rất đắt cho HCM:
-Ông có những ham muốn gì?
HCM đã không ngần ngại trả lời:
-Suốt đời, tôi chỉ có một ham muốn, ham muốn đến tột bậc là làm sao cho dân tôi ai ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai ai cũng được học hành...
Em không nhớ chính xác những câu chữ tiếp theo nhưng nội dung là: Sau khi ham muốn ấy đã đạt được, tôi sẽ về quê với nếp nhà, ao cá, vườn rau..., tận hưởng nốt cuộc đời cùng cây cỏ thiên nhiên...
Lời nói ấy, của con người ấy, vào thời điểm ấy cho biết HCM không phải là một người CS bởi người CS có mục đích cuối cùng là Thế giới đại đồng kia. Ông là người suốt đời lo cho đất nước, dân tộc Việt Nam.
Khi kháng chiến đã thành công, việc giữ tên nước, đổi tên Đảng là Nước VNDCCH và Đảng Lao Động Việt Nam cũng thể hiện cái ý chí ấy.
Sai lầm và cũng là cái khó của HCM là sinh thời người không có điều kiện để thể hiện rõ ý chí ấy với dân và đặc biệt với những người đồng đội. Khi người còn sống, chính con đường người chọn và các đồng đội của người đã làm khổ người để khi người qua đời thì CON ĐƯỜNG đã được các đồng đội biến thành MỤC ĐÍCH.
Con người vốn như nhau, như anh Hai Rạch giá và như em Phẫu vậy thôi, nhưng khi được trao danh vọng và quyền lợi thì điều đầu tiên là người ta phải cố giữ cho bằng được..., Những người sau này là như vậy. Những điều anh em mình biết, họ có biết không ...? Họ biết quá đi chứ ...! Cả những điều anh em mình không biết... họ cũng biết, nhưng QUYỀN và LỢI thì không dễ ai từ bỏ, đặc biệt khó khi nó là “Tập thể”.
Một người, một lúc nào đó muốn làm theo lợi ích dân tộc nhưng những người còn lại có thế...? Nếu không thì liệu làm có được...? Không ít người đã vì dân vì nước mà bị hạ nhục, bị thiệt mạng... Những người sau, hỏi có dám...?
Đấy! CNXH ở nước ta, theo em hiểu là như vậy.
Nói về Đảng và Đảng viên.
Từ ngày thành lập đến khi có hiệp ước Giơ ne vơ thì Đảng CSVN là tập hợp những người yêu nước, dám xả thân vì nước.
Từ hiệp định Giơ ne vơ đến hiệp định Pa ri thì cơ bản vẫn vậy nhưng tổ chức đảng bắt đầu là nơi đến của những kẻ cơ hội, muốn tiến thân, ít nhất cũng không ít người vào Đảng chỉ để “Cho oai”. Cũng cần nói rằng: ít nhất đến 1975, động cơ vào Đảng để làm giàu gần như là không có.
Ngày đó khái niệm Đảng viên trước hết phải là một người có đạo đức tốt, người dám hy sinh quyền lợi, thậm chí tính mạng cho lợi ích tập thể, lợi ích đất nước.
Cái đáng tiếc là những người tốt, tích cực Việt Nam lại sinh hoạt trong và theo những nguyên tắc của Cộng sản, thứ có Đại bản doanh (Hay ngày ấy còn gọi là “Thành trì”) ở Liên Xô, Trung Quốc.
Kể từ 1975 đến nay, những người vào Đảng đa phần là cơ hội, vào đảng không cần phải hy sinh nữa, vào Đảng mới có cơ hội thăng tiến sự nghiệp... Biết làm sao được khi ĐCS là duy nhất lãnh đạo nhà nước này.
Cũng cần nói rằng ngay sau hiệp định Giơ ne vơ, Đảng của HCM đã có những người phá và theo thời gian những người nhân danh Đảng để phá Đảng ngày càng nhiều.
Tôi đã thấy những người bất mãn, những người thành tâm thần, chỉ chưa thấy người tự vẫn vì Đảng thôi.
Thay lời kết tôi muốn nói với anh Hai rằng: Người tốt trong Đảng còn nhiều lắm, người nghèo trong Đảng cũng còn nhiều lắm! Nghèo hơn dân nhiều, nếu vẫn tuyệt đối trung thành với cách sống của một Đảng viên như ngày đầu....!
Tôi hết sức đồng cảm với anh hai nhưng hình như anh Hai hiểu chưa hết về ĐCSVN cùng những Đảng viên rồi!
Thêm: Nếu anh Hai đọc bộ Hồi ký 30-4 của tôi sẽ thấy, tôi đầy tự hào vì đã cứu được ít nhất 5 người lính CNCH trong tháng 4 năm ấy.... Tôi cứu họ vì tôi tin chắc chắn rằng: Họ cũng như tôi!
Kính chúc anh Hai luôn khỏe!

Mong được làm thân với anh dài lâu!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét