Trực.
24h30’ thằng Bs trẻ gọi.
-A lô! Thầy ạ! Thưa thầy,
ở phòng khám cấp cứu có một thằng ăn cướp...!
-Sao...?
Nó cướp giật điện thoại,
bị người ta đánh gãy xương hàm dưới thầy ạ!
-Sao nữa...?
-Công an mang đến... Hì
hì...! Thầy xem cho em với...!
Thằng Bs này ngoan,
ngoan trước hết vì nó luôn gọi tôi bằng thầy, cũng vì nó ngoan nên tôi tận tâm
chỉ bảo cả chuyên môn và cách hành nghề cho nó. nhưng thường những thằng ngoan
thì nhát, chắc thấy công an lại... sợ đây!
-Ngoài vỡ xương hàm còn
vấn đề gì khác không? Cháu đã khám kỹ toàn thân chưa?
-Dạ! Rồi ạ! Không thấy
thương tổn gì khác, nhưng công an...!
-Cháu cứ làm việc bình
thường, lưu bệnh nhân lại cho giảm đau, chống nề và cử cho y lệnh theo dõi cẩn
thận, sáng mai chuyên khoa hàm mặt sẽ giải quyết. Cháu cũng đang thừa hành nhiệm
vụ, công an cũng thế thôi. Mình chịu trách nhiệm về khám chữa bệnh, họ chịu
trách nhiệm quản lý phạm nhân... bảo thẳng với họ thế và không có gì phải sợ...,
nếu có diễn biến khác chú mới can thiệp...
-Dạ...!
Nó dạ nhưng nghe rõ sự
thất vọng và lo lắng. Kệ nó! Thế mới trưởng thành được!
5h sáng, ra kiểm tra lại
và bàn giao thằng cướp cho chuyên khoa, thằng Bs và thằng công an lờ đờ ngái ngủ.
Xong việc, ra cổng, ngồi
thụp xuống vỉa hè
-Cho tôi hai quả trứng
(Vịt lộn)
-Gớm, bây giờ mới được
tiếp bác.
Cái xe đạp phượng hoàng
cũ kỹ tựa vào cột điện, tiếng loa phin eo éo.
-Mời các bạn đón xem
báo nhân dân, quân đội nhân dân, báo Pháp luật đời sống..., báo An ninh thủ
đô..., báo an ninh thế giới... kẻ đang tâm vứt đứa con mới đẻ một cách hiếp dâm
và man rợ... những cuộc tranh hùn dang diễn ra trên khắp các sân cỏ thế giới và
tỷ lệ đặt cược...
-Chú...!
Cô y tá nào đó trong viện,
nhìn mặt chỉ quen quen, cô ta ngồi xuống mà tôi phải né tránh cái bụng to đùng.
-Ừ! chào... Gấu mẹ vĩ Đại!
Cô ta gọi một trứng.
-Cháu phải ăn hai xuất
chứ...!
-Vâng, cháu còn ăn thứ
khác.
Tay bán báo chừng ngoài
40 tuổi, mới sáng ra mà hắn dã dùng một tờ báo quạt phành phạch.
-Ông báo ơi...!
Tưởng tôi mua, hắn hớn
hở.
-Dạ, bác lấy báo gì...?
-Không! Ngồi đây..., mời
ông quả trứng đã...!
-Dạ thôi..., cảm ơn bác...,
cháu còn....
-Thì loa nó rao hộ rồi,
ngồi xuống đây..., đừng để tôi rông cả ngày...!
-Bác kệ nó...!
Cô bán hàng nói
-Ngồi xuống đây...!
Tôi nói và chỉ cái ghế
như ra lệnh, thằng bán báo bẽn lẽn ngồi xuống, thế là vừa ăn vừa chuyện
-Cái băng này tự làm lấy
hay mua?
-Dạ không...! Mình lấy
báo và người ta phát cho...!
-Ở đâu...?
-Ở Bờ Hồ...! Người ta
có tất cả các loại báo, phát cho chúng cháu...!
-Thế thừa thì làm thế
nào...? Trả lại à...?
-Không! Mình nhận rồi
có khi vài ngày mới thanh toán một lần, thừa thì trả lại, chỗ bán được thì trả
gốc, mình lấy lãi...
-À...! Chỗ anh lấy báo
là củ tư nhân hay nhà nước?
-Cháu không biết...!
-Anh thấy, chỗ ấy là một
trụ sở hay nhà riêng?
-Dạ...! Chắc là nhà
riêng..., trong ngõ...
-Tôi hỏi thật nhé, ông
quê ở đâu...?
-Dạ! Thái Bình...!
-Thế trung bình mỗi
ngày kiếm được bao nhiêu tiền...? Phải nói thật đấy nhé.
-Dạ! May thì được hai
trăm...
-Hai, bốn, sáu... tháng
sáu triệu, trừ những ngày không may thì năm triệu..., thế được rồi.
-Vâng...!
-Cảm ơn ông nhé! Cô...!
Tôi trả tiền..., cả ba người!
-Ấy chết...! Bác mặc
cháu...! Cháu còn ăn nữa ...
Cô y tá chửa đang ăn
cái bánh tẻ từ chối, cô bán hàng ngơ ngác nhìn.
-Bác chỉ mời cháu chỗ
đã ăn rồi thôi, ăn nữa thì tự trả.
-Mười hai, cộng mười
hai, cộng mười năm...ba mươi chín nghìn của bác.
Tôi trả tiền rồi chào mọi
người quay vào.
Như vậy là sản xuất và
phát hành những cái băng bán báo kia là có tổ chức, “Người cha đang tâm vứt con
một cách hiếp dâm và man rợ..., tỷ lệ đặt cược...” những từ gây cảm giác mạnh,
kích tò mò được bố cục cẩu thả đến thế là cùng... Báo giấy, hầu hết là lề phải,
là chính thống, còn bao nhiêu tin quan trọng nữa...
Người dân, đặc biệt là trẻ con và thanh niên
nghe mãi cũng thành quen..., liệu sẽ có đứa nào làm văn: “Chú công an lao ra đường,
giơ gậy, phồng mồm, trợn mắt thổi còi bắt bạn em một cách hiếp dâm và man rợ...”
Những tệ nạn; Hiếp dâm,
cướp giật, giết người dã man..., những trò cờ bạc, cá độ bóng đá làm bặng hoại
đời sống xã hội, hại bao nhiêu gia đình, tổ chức, tốn bao công sức của cảnh sát
điều tra..., lại cứ được quảng cáo ra rả hàng ngày thế này sao...!!!
“Phòng bệnh hơn chữa bệnh”,
câu ấy chỉ được nhắc đến và áp dụng trong ngành Y thôi à...???
Ngành văn hóa, công an
... không để ý chuyện này sao....?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét