Năm 1996, khoa Phẫu thuật
thần kinh (PTTK) Bệnh viện Xanh Pôn được thành lập trước thúc bách của nhu cầu.
Tai nạn xe máy quá nhiều, khoa PTTK Bệnh viện Việt-Đức không thể giải quyết hết.
Tôi là Phó đầu tiên của khoa mới thành lập ấy.
Tiếng là Phó khoa nhưng
lúc ấy cũng còn được coi là “Bác sỹ trẻ” nên chiến đấu với chấn thương sọ-não
(CTSN) ghê lắm, ngày mổ 3-4 ca, đêm, “Bất luận đang làm gì” có điện gọi là đi
luôn, cấp cứu sọ-não cần thời gian.
Một trong những đề tài
nghiên cứu của tôi những năm ấy là CTSN nặng, những thất bại trong mổ khiến tôi
băn khoăn và tôi đã tiến hành phương pháp “Mở nắp sọ rộng” (Rộng hơn vùng
thương tổn), phương pháp cho kết quả tốt hơn rõ rệt nhưng vẫn còn những trường
hợp... Bó tay.
Qua tham khảo tài liệu
của Hoa Kỳ, tôi áp dụng nắp sọ hình dấu hỏi (Question Mark Flap) tức là còn rộng
hơn nữa, phương pháp đã giải quyết nốt những hạn chế của phương pháp cũ.
Như vậy đề tài CTSN nặng
được thực hiện thành hai giai đoạn, nhiều kết luận hữu hiệu được rút ra nhưng không
tiện trao đổi ở đây, ngoại trừ một vấn đề.
Một trong những phân
tích thông thường như Tuổi, Giới... lại cho kết quả ngược nhau ở hai giai đoạn,
rất đáng lưu tâm, đó là:
Ở báo cáo lần 1, khoảng
60% các tai nạn xe máy là ở nội thành Hà Nội, 30% ở ngoại thành và 10% ở ngoại
tỉnh đưa về (Do bệnh viện Việt-Đức không giải quyết hết chuyển sang nên con số
này ít ý nghĩa).
Nhưng ở báo cáo lần hai
(Hai năm sau), riêng hai huyện Đông Anh và Sóc Sơn chiếm 60%.
Tôi đã rà soát lại số
liệu, kiểm tra kỹ từng hồ sơ bệnh án..., không có nhầm lẫn. Điều gì khiến con số
đảo ngược như vậy? Câu hỏi đó đeo đuổi tôi hàng năm trời.
Cho đến một lần nói
chuyện ở trường Đại học Y tế cộng đồng, tôi đưa ra câu hỏi ấy cho người nghe
nhưng cũng đúng lúc ấy tôi nẩy ra câu trả lời.
-Những năm 1995 về trước,
cái xe máy là một tài sản lớn không phải ai cũng có được, nhất là bà con nông
dân ở Đông Anh và đặc biệt ở Sóc Sơn (Tuy không được thực địa nhưng thông qua
người bệnh, chúng tôi biết, dân Sóc Sơn rất nghèo).
-Những năm sau đó, đất ở
quanh Hà Nội sốt đùng đùng, người Hà Nội đua nhau lên mua ở hai huyện này.
-Những dự án lấy đất
nông nghiệp, bà con được đền bù, không biết đắt rẻ thế nào nhưng nhiều hộ bỗng
dưng cầm một đống tiền mà không biết tiêu thế nào.
-Xe máy Trung Quốc xuất
hiện, những cái xe nom hệt như Đờ rim Thái (20-25tr/cái) lại chỉ bán với giá
4-5tr/cái, thậm chí nếu chịu khó đi Sờ cân hen thì chỉ 2-3tr/cái.
-Đường cao tốc Bắc
Thăng Long-Nội bài được hoàn tất vào những năm ấy. Những con đường làng đổ vào
đại lộ, hai trình độ ngược hẳn nhau lại nối vào nhau
-Ngày đó, cảnh sát giao
thông chủ yếu tập trung giữ trật tự ở nội thành và những chốt trọng yếu.
Thế là người nông dân với
trình độ hạn chế, Đột nhiên có tiền, đột nhiên xe rẻ, máu thể hiện, bõ cơn thèm
khát, đường xá không đồng đều, răn đe của CSGT chưa tới.... Đó là những nguyên
nhân giải thích con số 60% kia.
Viết bài này tôi muốn
nhấn mạnh đến “Hàng rẻ” của Trung Quốc để mọi người cùng nghĩ.
“Tiền nào của ấy”
“Tham
bát bỏ mâm”...
Các cụ dạy..., vẫn chưa
sai!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét