CẢM NGHĨ THÁNG BẨY CỦA
RIÊNG TÔI
Thi đại học xong hôm
trước thì hôm sau tôi đi bộ đội. Mảnh pháo từ ngoài biển bắn vào cắt ngang gốc
ngón chân cái bên phải, ngón chân lủng liểng, y tá băng lại, tiêm mấy phát
Penicinine, streptomycine, rồi vết thương theo tôi lăn lộn trong hai chiến dịch
cuối cùng... ngày chiến thắng cũng là khi vết thương của tôi lên da non.
Thủ trưởng đơn vị xếp
tôi vào loại “Tích cực”, đưa tôi vào diện “Phát triển trong quân đội” chính vì
thế mà các bạn có hoàn cảnh như tôi (Đã có giấy gọi đại học) được về trước. Họ
chỉ việc đến trường lấy chứng nhận rồi đến BTL Thủ đô (33-Phạm Ngũ Lão) đổi quyết
định (Từ xuất ngũ về địa phương thành về trường), hưởng lương 33đ/th và tính thời
gian công tác từ ngày nhập nhũ.
Phải tâm sự, phải thuyết
phục các thủ trưởng rằng: Tôi chỉ cố gắng làm một người lính tử tế chứ hoàn
toàn không có ý định “Phấn đấu” để thành cán bộ quân đội lâu dài, nguyện vọng của
tôi là hoàn thành nhiệm vụ để sớm được về đi học...
Ngay từ ngày ấy tôi đã
thích đoạn sau đây của một bài hát:
“...
Xin cho anh lứa tuổi đăng trình
Xin
cho em quãng ngày buồn thoáng qua mau
Cho
xin thêm, ngày tháng xanh màu hoài
Để
lớp trai thơ dại..
Đốt
đèn..., đọc sách..., đêm dài...”
Khi không thể thuyết phục
được, đơn vị cho tôi về, chỉ một năm nhưng không đâu giải quyết cho tôi, BTLTĐ
đẩy lên Bộ quốc phòng, đến số 1 Hoàng Diệu người ta đẩy tôi về 12-Ông Ích
Khiêm. Tại đây, một ông cán bộ già, ngoại hình rất đẹp, giọng nói nhẹ nhàng...,
tất cả, tuổi đời, tuổi quân, phong thái khiến lẽ ra tôi phải gọi ông ta “Bằng bố”
mới phải. Nhưng ẩn sau cái diện mạo ấy, đến tận bây giờ tôi vẫn muốn gọi ông ta
bằng cụm từ khó nghe.... “Một thằng khốn nạn!”. Gọi thế bởi ông ta không giải
quyết, không kiến nghị giải quyết hay chí ít ông động viên tôi rằng: “Thôi con ạ...!
Còn sống mà về, lại được đi học là tốt rồi..., quên những năm tháng ấy đi...
con sẽ thanh thản sống tiếp quãng đời còn lại...”.
Không! Ông ấy tủm tỉm,
ông ấy xui tôi, thằng lính 22 tuổi, quay trở lại đơn vị mà không một mảnh giấy,
thậm chí không một mục đích thật rõ ràng. Ngày ấy từ HN đi Huế đâu phải chuyện
đùa..., thế mà tôi đã nghe ông ấy xui để đi những hai lần...
Thời gian nhập học đến,
điều đó đã cứu tôi sớm ra khỏi cuộc chạy để “TÌM LẤY CHÍNH MÌNH”..., ông ấy
không khuyên, đảng và quân đội không khuyên tôi từ bỏ những đòi hỏi lẽ ra tôi
phải có..., cuộc đời đã khuyên và tôi đã từ bỏ.
Ngày về bệnh viện Xanh
Pôn, chị trưởng phòng TCCB nghiên cứu hồ sơ rồi kết luận:
-Bốn năm chiến trường của
em chỉ được một thứ, đó là ... em có thể về hưu trước quy định bốn năm....!
Bây giờ, nhiều thằng bạn
tôi không bị thương cũng “Có thẻ” tôi thật lòng “Không tỵ” vì chúng đáng được
như vậy, những vết thương vô hình trong tinh thần, trong đời sống của chúng...
không ai đo đếm được đâu... Nhưng những thằng “Đảo ngũ”, đảo ngũ trực tiếp hay
gián tiếp..., những thằng mãi sau này mới vào lính, không hề biết mặt trận là
gì, chiến đấu ở “Giữa thủ đô” cũng “Có thẻ”... hì hì... lại phải “Cố quên
đi...!”
Anh tiểu đội trưởng của
tôi còn sống bảo:
-Choa chứng nhận cho
mày..., bảo mấy thằng cùng tiểu đội khi đó chứng nhận nữa mà làm “Cái thương
binh” đi chứ...!
Tôi cảm ơn anh, cảm ơn
các bạn..., nếu chỉ có thế mà được “Là chính mình” thì sao lại không...! Tuy
công tôi không nhiều nhưng hậu phương có hẹp lòng với tôi đâu...! Nhưng tôi biết
chắc chắn rằng những điều cần “Không chỉ có thế”.
Tôi đã từng đưa phong
bì để được nhiều việc như cảm ơn thầy cô dạy con mình, lo việc này khác cho vợ,
những vấn đề nhà cửa, tổ dân phố và thậm chí ..., bồi dưỡng các cháu điều dưỡng
để vào thăm con mới đẻ.... không sao, tôi tự nguyện vả người bệnh cũng cho tôi
nhiều phong bì đấy thôi...!
Bị CSGT tuýt còi, chẳng
có lỗi gì nhưng họ vặn vẹo..., họ “Xin” thì cũng thật sự vui vẻ và biết đều rút
200 000 đưa họ rồi đi...
Nhưng đưa tiền, dù
không biết là bao nhiêu để “Chạy thương binh” cho thằng “Thương binh” thì tôi
quyết .... KHÔNG THÈM!
-Hỡi những đèn hoa rực
rỡ ...!
-Hỡi những khuôn mặt
bóng mỡ, những cái bụng kềnh càng...!
-Hỡi những khuôn mặt
tươi tỉnh đang làm dáng chụp ảnh...!
Ở nghĩa trang Trường
Sơn, Ở Thành Cổ Quảng Trị kia ơi...!
Để giữ được đất nước
này, còn có trùng trùng điệp điệp những người đã ngã... từ Là Ngần, Phay Khắt đến
Vị Xuyên..., Hải chiến Hoàng Sa.... bãi đá Gạc Ma... Cho tôi được nhắn một lời:
-“Xin thật lòng trong
câu hát đầu môi...!” Có thể thắp hương hay không..., có
thể tưởng niệm hay không..., Nhưng cái chính là hãy về, hãy sống, hãy làm việc...,
theo đúng lương tâm, đúng trách nhiệm của người còn sống, của người đang sống,
của cái vị trí mình đang “Được làm”... Đừng phụ bạc, đừng làm ô uế dòng máu Việt....!!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét