Thứ Ba, 30 tháng 9, 2014

SAO GIỐNG NHAU ĐẾN THẾ (3)

(Viết dịp TQ hạ đặt giàn khoan vào biển của ta)

IM LẶNG đến RỢN NGƯỜI!

Tôi là người được sinh ra, lớn lên, được học tập và đào tạo trong môi trường XHCN, ít nhiều đã đi chiến đấu, đã đổ máu để bảo vệ CNXH rồi làm việc gần trọn đời trong môi trường XHCN ấy.
Không phải đến tận bây giờ mà ngay từ khi bắt đầu tham gia sinh hoạt đoàn thể tôi đã phát hiện nhiều, rất nhiều đức tính lạ lùng của những người xung quanh.
Một trong những “Đức tính lạ lùng” ấy là sự “Im lặng”.
Thời tôi còn nhỏ ở nhà, ông bà, cha mẹ dạy chúng tôi phải năng động, phải tìm tòi để cải tiến, để việc mình làm có năng xuất hơn, hiệu quả hơn. 
Nhà trường dạy chúng tôi theo tiêu chuẩn “Con người mới XHCN” ... hay lắm: Tích cực, thông minh, khoa học, giàu tình người. 
Trong sinh hoạt các đoàn thể thì “Đấu tranh, phê và tự phê” là tinh thần chủ đạo, là thước đo trình độ, khả năng của mỗi người, dù là “Quần chúng cách mạng”, “Đoàn viên TN CS” hay “Đảng viên đảng CS”.
Thế nhưng, dường như mọi tư tưởng tiến bộ, mọi sáng kiến, mọi cải tiến (Trừ ngoài chiến trận, nơi được thua, còn mất rất nhanh và rõ ràng) đều “Bị” hậu quả không tốt, đến mức  “Đấu tranh thì Tránh đâu” đã thành câu cửa miệng...
Không muốn lạc vào vấn đề này sâu quá bởi điều tôi muốn nói là “Sự im lặng đến nhẫn nhục” của người Việt.
Một thời, những danh hiệu là “Vô cùng quan trọng” đối với đời sống dân chúng, từ phân loại A-B-C cuối tuần, cuối tháng, đến “Cá nhân xuất sắc”, “Lao động tiên tiến”, “Chiến sỹ thi đua” cuối năm ... Thoạt đầu tôi ngạc nhiên ví những người luôn lặng im thường đoạt được những danh hiệu đó (Chỉ sau cán bộ lãnh đạo), những người có bản chất “Hiền lành” và những người cố tình làm ra vẻ “Hiền lành”. 
Đến khi gặp câu: “Im lặng là vàng” thì tôi hiểu, họ im lặng để lấy ... vàng...!
Không biết từ bao giờ mà người Việt im lặng giỏi thế, những va vấp từ khi sinh hoạt Đội TNTP, Chi Đoàn, Chi bộ cơ quan rồi Chi bộ nơi nghỉ hưu...! Người ta quen Im lặng, quen vỗ tay theo ý người thủ trưởng bất luận đúng sai, hay dở thế nào. Người ta truyền nhau cái NỘI QUY:
-Điều 1: Thủ trưởng luôn luôn đúng!
-Điều 2: Nếu có vấn đề gì, xem lại điều 1!
Những chuyện bi hài về sự im lặng ấy xảy ra một cách thường xuyên, ông chủ tọa thao thao bất tuyệt về sự lựa chọn phương án A hay B rồi hạ kính hỏi một nhân vật “Tích cực” (Thường được bình bầu là cá nhân xuất sắc) về sự lụa chọn. Ông này ú ớ đứng dậy, nhìn quanh một cái rồi lại ú ớ trả lời: “Dạ! Tôi nhất trí đấy ạ...!”, thế mà cả hội trường cũng “Vỗ tay rầm rầm”..., không phải chỉ một mình ông ta không nghe, mà cả hội trường cùng ...”Im lặng”, cùng không biết ông Thủ trưởng đang nói gì....!
Cách “Phấn đấu” của những người có tham vọng chính trị bao gồm:
-Luôn tỏ ra chăm chú lắng nghe, thấu hiểu ý của lãnh đạo (Khi lãnh đạo nói chuyện phải ngồi lên bàn đầu, thi thoảng vờ ghi ghi chép chép vào quyển sổ bìa đỏ), khi lãnh đạo sắp ngắt câu phải vỗ tray trước và to nhất.
-Mọi công việc đoàn thể, dẫu không có việc gì cũng phải “Đến sớm hơn một tý” và “Về muộn hơn một tẹo”, khi thực hiện nội dung thì lăng săng, vui vẻ (Không cần quan tâm làm như thế nào, có hiệu quả hay không).
-Phải đi đầu, hăng hái, nhiệt huyết trong những đợt đấu tố những thành phần phản đối “Trên”. (Khi họ thành ‘Trên” thì ngay lập tức chuyển hướng, không được sỹ diện)
Xét cho cùng thì đó cũng là một sự ...”Im lặng”, im lặng đến mức ... lưu manh...!
Những cán bộ CNV bình thường cũng có phương châm làm việc sao cho ... “Không ai nói được mình”, có nghĩa là cũng gần giống như trên, cũng đi sớm, về muộn, chỉ khác là không lăng săng, không hung hăng đấu tố, không nịnh bợ trắng trợn... Thế cũng là một sự im lặng...
Ô hay...! Công việc gì cũng phải đặt “Năng xuất và hiệu quả” lên hàng đầu chứ nhỉ...? “Đến sớm hơn và về muộn hơn” hẳn sẽ làm hỏng những việc khác chứ nhỉ...? Quan trọng là “Đúng giờ” thôi chứ nhỉ...?
Bến xe Buýt Cầu Giấy như một ốc đảo nằm ở chỗ giáp danh ba quận: Cầu Giấy-Đống Đa-Ba Đình, có lẽ vì thế nên công an quận này ngỡ quận kia đã làm. Lưu manh ở đây hoạt động theo kiểu một phần trộm hai phẩn cướp. Bạn lên xe, đương nhiên có vài người cùng lên, vừa tìm được chỗ đứng, có thể bạn nhìn thấy ví, điện thoại của mình trên tay người khác mà không thể đòi lại.
Thấy một cậu bé nom rất thư sinh ù té chạy khỏi cái xe vừa đỗ, ba bốn người đuổi theo rất dữ dằn, thằng bé chạy hướng nào cũng có người đổ ra chặn đầu, cuối cùng nó bị đánh “Hội đồng” đến ngất xỉu nằm im bên đường như một con chó...
Tất cả mọi người (Trong đó có tôi) “Im lặng” đứng xem... nhìn tay xe ôm, tôi khẽ hỏi.
-Ăn cắp à ...?
Hắn ghé tai tôi thì thầm.
-Bác ơi...! Gian đánh Ngay đấy...!
-Sao lại thế ...?
-Thì chắc bạn nó bị móc túi, nó nhìn thấy gọi bạn... thế là ăn đòn..., chỗ nào cũng có..., không chạy được đâu, chúng nó móc túi công khai í mà....
Trên một chuyến xe Hà Nội-Nam Định, (Cách đây hơn mười năm) tôi thấy một bọn mang trò “Nhanh tay nhanh mắt” lên gạ, hành khách không ai chơi nhưng ai cũng bị hút vào hai bàn tay ma thuật của tên làm trò. Thế rồi những tên còn lại đi rạch túi từng người một, trước mắt tất cả mọi người, ai cũng biết trừ người ... “Đang bị rạch túi” nhưng không ai dám nói gì (Cả tôi). Tôi ghé tai một thằng hỏi.
-Bao giờ đến lượt tao.
Nó cũng ghé tai tôi rất lễ phép
-Chú biết rồi thì chúng cháu không.
Tối về, kể chuyện cho cả nhà nghe, sờ vào túi sau để diễn đạt mới giật mình... hóa ra cũng bị rạch mà không biết.
Cái gì đã tạo nên đức tính Im lặng ấy của tôi, của anh và của người Việt ngày nay...?
Người Trung Quốc thông minh và ... Tài lắm chứ, có ai phản đối không...?
Nhưng trình độ “Im lặng” của họ cũng chẳng kém gì ta (Nêu không nói là bậc thầy của ta). Một dân tộc từng là một trong những cái nôi văn hóa của loài người, họ đầy tự hào dân tộc, ấy thế mà khi nhà cầm quyền dùng xe tăng nghiền nát hàng nghìn con em của họ trong một đêm, ngay cái nơi gọi là “Thiên An Môn”, những người này là sinh viên, tức là tuổi còn trẻ (Chưa có kinh nghiệm im lặng), tức là những nhân tố chủ yếu của xã hội tương lai, tức là không có vũ khí... mà không cho họ một lối thoát... không mảy may nghĩ đến giáo dục, cải tạo, không thèm đánh đập, không thèm bắt đi tù.... nghiền nát hết! Phi tang hết...! Man rợ chưa từng có trong lịch sử loài người...!
 Thế mà, ông bà, cha mẹ của những người ấy vẫn ... Im lặng được. Thế mà cả dân tộc văn hóa ấy, giỏi giang vẫn ... im lặng được!
Trời ơi....! Sao cái sự im lặng nó ... Giống nhau đến thế!

THAY LỜI KẾT

Còn nhiều, còn nhiều những cái giống nhau nữa không thể và chưa thể kể hết ra đây, hai quốc gia liền nhau về địa dư, chẳng đồng hóa thì nòi giống đã gần nhau rồi, cùng chìm đắm dài lâu trong chế độ phong kiến rồi đùng một cái, cùng vươn mình xây dựng XHCN....
Cho đến bây giờ, khi những nước có nền công nghiệp khá phát triển (Như liên Xô, CHDC Đức, tức là những nước đã có lực lượng XHCN) đã rời bỏ thì hai nước (Có lực lượng lạc hậu) vẫn kiên trì đường lối Cộng Sản..., kiên trì xây dựng CNXH, dù là "Mang màu sắc Trung Hoa " ở bên đấy, hay "cơ chế thị trường định hướng XHCN" ở "Bên đây"... Vậy, không giống nhau làm sao được!
Bây giờ, TQ từng bước chiếm đoạt đất của ta, biển của ta, ta mới lên án họ rằng thế này thế nọ, liệu có ... ngại miệng không...? Khi nghĩ về những cái giống nhau ấy!
Đó là cái nguyên nhân khiến lúc đầu, khi họ mới đem cái giàn khoan ra đặt ở biển nhà ta, ta giãy lên như đỉa phải vôi nhưng dường như không ai lên tiếng mạnh mẽ ủng hộ ta, dù họ có quyền lợi chung với ta. Chỉ sau khi Thủ tướng nguyễn Tấn Dũng có những tuyên bố khá rõ ràng, tình hình mới khác đi đôi chút...
Tại sao vậy...? Bởi vì người ta coi hai nước (VN và TQ) như nhau và người ta cảnh giác với hai nước cũng như nhau.
Lại nói đôi chút về CNXH, đến thế hệ 5X, 6X còn chả hiểu nổi CNXH là gì (Đừng ai vội cười nhé, tôi cũng được học và tự học nhiều lắm rồi và thật sự không hiểu) Trách chi bọn 8X, 9X, nhưng nếu chúng hỏi
-Xây dựng CNXH để làm gì? Xã hội khi đó sẽ như thế nào...?
Theo tôi, tốt nhất cứ cho chúng sang Thụy Điển, bảo chúng tìm hiểu xem dân chúng ở đấy người ta sống thế nào, xã hội lo cho người ta thế nào về vật chất, thể chất, tinh thần rồi bảo chúng rằng.
-CNXH, khi ta xây dựng thành công, sẽ tốt hơn như thế ..., một tý!
Tôi không đủ trình độ để nói và cũng không dám nói rằng ông Mác và ông Ăng Ghen sai. Tôi bảo là các ông ấy đúng, các ông ấy giỏi, các ông ấy tốt, các ông ấy ... hay ... mọi nhẽ...!
Khi đã công nghiệp hóa, tự động hóa, của cải vật chất làm ra ê hề và nếu mọi người cùng được hưởng thì đó là CNXH... Thế thì có gì là sai...?
Nhưng cần nhớ rằng, để có CNXH trước hết phải có con người XHCN, con người ấy phải có nhiều phẩm chất của công nghiệp, của khoa học và công nghệ..., nhưng cơ bản nhất là đức tính TỰ GIÁC.
Dân ở các nước Phong kiến chưa thể có những phẩm chất ấy, thế mà Việt Nam, Trung Quốc phế bỏ Vua Thanh, Vua Nguyễn làm XHCN, đòi hỏi những người dân chưa biết gì về công nghiệp hóa, tự động hóa phải có phẩm chất, kỹ năng của CNH, TĐH.... Đòi hỏi những cái đầu Phong kiến với nếp sống Vua Quan phải TỰ GIÁC...
Theo tôi, vâng, lại là theo tôi thôi... Sai là ở chỗ đó, chết là ở chỗ đó...!
Tôi không nhớ rõ một câu ngạn ngữ tiếng Anh: “Hãy cho thằng ngốc một con lừa, nó sẽ cưỡi thẳng đến Quỷ sứ”
Ở Trung Quốc, những con người Phong kiến được trao cho quyền lực cách mạng, bạo lực cách mạng và họ đã “Cưỡi thẳng đến quỷ sứ”, Điển hình là Mao Trạch Đông, Đặng Tiểu Bình, và bây giờ là Tập Cận Bình... Cứ nhìn những sản phẩm của họ như: Cách mạng văn hóa, Đại nhẩy vọt, vụ tàn sát Thiên An Môn, và bây giờ là ..., cướp biển ... đủ biết họ đã đến được với Quỷ sứ hay chưa.
Dưới con mắt thiểm cận của tôi họ là những tên bạo chúa, không khác gì, thậm chí còn tệ hại hơn những đời Vua hung bạo trước kia.
Ngoại trừ Triều Tiên, nơi gia đình nhà Kim thật sự là Vua, cha truyền con nối thì ở những nước như VN và TQ, con “Vua cách mạng” cùng lắm cũng chỉ được làm “Quan cách mạng” thôi, làm Vua nữa khó lắm.
Nhưng đừng tưởng thế là tốt..., những Nhà Lê, Nhà Lý, Nhà Trần xưa kia, vì cha truyền con nối nên phải lo cho con, nên bên cạnh việc đào tạo rèn luyện đứa con chu đáo (Văn võ ngày xưa, quản lý ngày nay) họ cũng phải nương tay với dân, phải lo cho dân cho nước hòng tạo cơ sở, tạo điều kiện cho con cháu trị dân lâu dài. Những ông "Vua cách mạng", "Vua tập thể" thì không cần điều đó, vì vậy tính độc đoán tàn bạo như một quy luật sẽ không gì ngăn cản được...!
Nếu hiểu như thế thì việc xây dựng XHCN ở VN và TQ, ngoài những sai lầm mà vì nó Liên Xô, CHDC Đức đã phải từ bỏ thì còn cái sai nghiêm trọng nữa, cái sai đốt cháy giai đoạn, cái sai bắt người nông dân phong kiến phải có cách nghĩ, nếp sống của Tư bản phát triển và công nghiệp hiện đại.
Những cái sai ấy tạo ra đời sống văn hóa xã hội bây giờ, nạn tham nhũng, cửa quyền, độc đoán, bè phái... không thể nào ngăn chặn được.
Hồ Chí Minh, người sáng lập ra ĐCSVN có một câu nói bất hủ, thể hiện mục đích hoạt động của người và cũng là của Đảng mà người sáng lập:
‘Suốt đời tôi chỉ có MỘT mong muốn, mong muốn đến tột bậc... ai ai cũng có cơm ăn, áo mặc, ai ai cũng được học hành....”
Người viết nhấn mạnh chữ MỘT để biết Bác Hồ của chúng ta không có ham muốn gì khác, không bá chủ Đông nam á, châu Á, thế giới, hoạt động không vì mục tiêu thế giới đại đồng.
Tôi không dám phân tích rằng tại sao nhưng tôi thích cách gọi tên Đảng của Bác Hồ: Đảng lao động Việt Nam, cũng như tôi thích cái tên nước mà người đặt: Nước Việt Nam Dân chủ-Cộng hòa.
Bây giờ, hai dân tộc, hai Đảng, hai nhà nước “Giống nhau đến thế” mà ta lại muốn “Thoát Trung” thì phải làm gì.
Cũng cần phải nói rằng, Thoát là thoát sự kiềm tỏa của tập đoàn lãnh đạo TQ bây giờ thôi chứ nếu họ thay đổi, họ thành người đứng đắn, biết lo cho dân họ và biết sống tử tế với láng giềng thì tại sao lại không chơi với họ.
Nhưng: Bảo họ thay đổi thì không được! Chờ họ thay đổi thì ... biết đến bao giờ...!
Vậy, chỉ còn một cách là ta thay đổi, ta không giống họ nữa.
Nhưng thay đổi như thế nào? Đảo chính ư...? Mang mô hình Nhật Mỹ về áp dụng ư...? Không được đâu! Không thể lại mắc sai lầm nữa rằng: Đùng một cái, ta lột xác thành Nhật  thành Mỹ ngay được.
Tôi khẳng định rằng:
Lúc này, lãnh đạo đất nước chỉ có thể là ĐCSVN, cùng những con người như hiện nay, khác đi là đất nước sẽ điêu tàn, dân sẽ đổ máu.
Vậy, nên thay đổi như thế nào: Tôi không phải một chính trị gia, cũng chẳng phải là một kẻ thiên tài nên không dám bàn đến quốc gia đại sự, dưới đây chỉ là những ước nguyện của tôi, một công dân mà thôi. Xin các bạn nhớ thế!
1-Trước hết, một việc đơn giản nhưng hiệu quả ấy là đổi lại tên nước thành: VNDCCH và tên Đảng thành: Đảng lao động Việt Nam. Những cái tên thân thương này do Cụ Hồ đặt, đã là của ta, đã theo ta, cùng ta trong suốt hai cuộc kháng chiến vĩ đại..., nay lấy lại, chẳng có gì phải e ngại.
Cái việc không tốn công sức, tiền bạc này, ngay lập tức sẽ thổi vào dân chúng, từ những người không biết chữ đến những vị Giáo sư, một luồng sinh khí mới.
2-Đảng (Mà cụ thể là ông Phú Trọng và ông Bá Thanh) cùng Chính phủ, Nhà nước (Cụ thể là các cơ quan hành pháp) tiếp tục công cuộc chống tham nhũng, từng bước khiến tham nhũng phải ghê tay, chùn bước.
3-Tập trung cho Nông nghiệp, tích trữ lương thực, quyết không để dân đói nếu có những thay đổi khác do quá trình “Thoát Trung” gây ra. Đồng thời chú ý những ngành, nghề có thể mang lại nguồn lợi kinh tế nhanh và chắc, đặc biệt là du lịch, dịch vụ
4-Thực hành tiết kiệm, cắt giảm đến tối đa những dự án viển vông, đặc biệt những dự án “Vì tình hữu nghị Việt-Trung” Nếu phải hủy hợp đồng thì kêu gọi dân chúng “Thắt lưng buộc bụng” để đền cho họ thỏa đáng.
 Mô hình tập trung để tiết kiệm như Đà Nẵng cần được nhân rộng.
Cán bộ cao cấp được ăn ngon, mặc đẹp nhưng không được xa hoa (Ban nội chính TW phải có biện pháp theo dõi) để làm gương cho cấp dưới và động viên dân chúng
5-Từng bước nới lỏng dân chủ, xác minh lại và thả bớt tù chính trị, (chỉ những người cam tâm làm gián điệp cho nước ngoài... nhằm dọn đường cho một cuộc xâm lược mới, mới gọi là tù chính trị và cần giam giữ. Những người phê phán Đảng nhưng không tổ chức lật đổ Đảng thì cần lắng nghe, nếu họ đúng thì Đảng sửa, nếu họ sai thì tổ chức những cuộc tọa đàm để phân tích, giải thích).
5-Nhanh chóng hoàn thiện và ban hành luật báo chí và luật biểu tình.
Người dân có thể nói, viết bất cứ điều gì (Kể cả chửi bới) nhưng không được ảnh hưởng đến hoạt động của người khác, không được dùng bạo lực. Khi đã có luật thì thẳng tay đàn áp những kẻ phạm luật.
6-Tiến tới bầu cử thật sự
Về Đảng, có thể cứ làm như đang làm nhưng Đại biểu Quốc hội phải thật sự do dân bầu, chỉ phân bổ theo đầu người (Bao nhiêu dân có một đại diện), hạn chế Đề cử, nới rộng Ứng cử, không cần Cơ cấu (Nam-Nữ, ngành nghề...). Người được bầu (Quốc hội và những chức danh do Quốc hội bầu) phải có chương trình và lộ trình hành động cụ thể (Dùng để tranh cử), có lịch xem lại để từ chức hay bãi nhiệm nếu không làm được như lời hứa.
Các chức danh khác (Có con dấu, chủ tài khoản) cũng vậy. Ví như: toàn bộ công nhân, kỹ sư bầu ra BGĐ, rồi BGĐ lại bầu ra GĐ, tất nhiên có kiểm soát của cấp trên)
Phải làm sao để những kẻ hám lợi, bất tài, nghĩ đến làm quan là sợ, làm được như thế chẳng những nạn mua quan bán chức không đánh cũng chết mà tham nhũng cũng ít đất tồn tại.
7-Thật sự cầu thị, thật sự hòa giải dân tộc.
Không dùng cụm từ “Ngụy quân-Ngụy quyền” để chỉ Nhà nước và quân đội VNCH.
Nhà nước và/hay các tổ chức xã hội, đặc biệt là MTTQ có hoạt động thiết thực giúp đỡ một số gia đình quân nhân chế độ VNCH hiện có hoàn cảnh khó khăn. Không phân biệt đối xử khi học hành (Du học), bổ nhiệm, vào Đảng.
Mời, nhận, sử dụng những chuyên gia của chế độ VNCH đang sống ở trong nước và nước ngoài cùng chung tay chung sức xây dựng nước nhà, đặc biệt là các lĩnh vực: Kinh tế, văn hóa, giáo dục, kể cả quốc phòng.
8-Tìm liên minh: Khi đã ổn định, khi đã thật sự “Thoát Trung” khi tiếng nói của ta đã có người nghe, người nể thì tìm bạn mà làm đồng minh. Loanh quanh thì vẫn Mỹ-Nhật-Nga-Trung. Tin rằng khi đó ta đủ tỉnh táo để “Chọn bạn mà chơi”, tôi không loại trừ liên minh với Trung Quốc nhưng là Liên minh chứ không phải Chư hầu. Đừng quên trung thực, gắn bó với ASEAN.
Đảng Cộng sản Việt Nam làm được như vậy, thết nghĩ chẳng ai lập đảng đối lập làm gì ..., lo chi việc đa nguyên đa đảng.
Làm được như vậy, những bầy sâu không phun thuốc cũng tự chết.
Làm được như vậy... Trung “Đại Bàng” cũng phải nể sợ ta chứ nói gì Trung Cuốc...!!!
Làm được như vậy không những quốc phòng mạnh, an ninh vững, kinh tế giàu mà văn hóa cũng lành mạnh trở lại. Không những giáo dục yên ổn mà các đội tuyển bóng đá, câu lông, bóng bàn... 5 năm không vô địch SeaGame một lần mới là lạ...!

Nhắc lại lần nữa: Tôi không phải một chính trị gia, cũng chẳng phải là một kẻ thiên tài nên không dám bàn đến quốc gia đại sự, trên đây chỉ là những ước nguyện của tôi, một công dân mà thôi.

Xin các bạn nhớ thế!




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét