Thứ Tư, 1 tháng 10, 2014

MƠ GIỮA BAN NGÀY ...!


(Viết ngày 24/5/2014)

Trưa nay, Hà Nội nóng quá, không ngủ được, hà tiện lắm cũng đành nghiến răng bật điều hòa lên, vừa chợp mắt một phát, tôi chập trờn mơ....

Tôi mơ thấy Thủ Tướng Dũng từ Phi Lip pin về, tay trái ông vắt cái áo vét xanh, ông hớn hở chạy lại với dân và dân cũng ào đến với ông..., những ông già bà cả, đen đúa, gầy guộc, ăn mặc nâu sồng chứ không phải những công dân bụng to như bây giờ. Thủ tướng tươi cười, cái cà vạt đỏ bay phấp phới như cờ hiệu.

Ông mang về cơ man là quà và dân trố mắt sờ mó.. Toàn là máy bay chiến đấu siêu hạng, tàu chiến đa năng, bắn đâu trúng đấy mà không có loại đạn nào của kẻ thù có thể làm hỏng được...

Thế rồi Thủ Tướng cùng toàn dân ào ra Hoàng Sa, hòa vào những tàu Kiểm ngư, CSB, ngư dân.... Quân ta tấn công cái giàn khoan cùng bọn hộ tống nhanh như xóa bảng...

Trong không khí tưng bừng ấy, tôi thấy người ta tung Thủ tướng lên như kiểu các cầu thủ đoạt huy chương vàng tung huấn luyện viên vậy...

Rồi tôi thấy mấy cụ già... nom lạ lắm, mặc cho Thủ tướng bộ áo bào màu vàng, mũ cánh chuồn cũng màu vàng..., người ta kiệu bằng vai (Không thấy kiệu vàng đâu.... thế mới đểu chứ lị) hớn hở quay vào bờ, đâu đó vang lên tiếng hô:

-Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!

Tôi lừ mắt

-Muôn năm...! Không phải vạn tuế...!

Có một câu nói nghe rất rõ nhưng không thấy mặt người.

-Nước Việt ..., lại về với nước Việt rồi...!

Bỗng, dường như có quả tên lửa xịt của Trung Quốc (Xịt vì nó không nổ) bắn thẳng vào ngực tôi..., đau điếng ... nhưng... hình như ... mình chưa chết... hay sao í...!

Bất giác tôi nhớ đến anh La Văn Cầu... Tại sao mình lại không như anh ấy được nhỉ? Tôi nghĩ thế và không một lời rên rỉ, dùng cả hai tay, nín thở quyết nhổ quả tên lửa ra khỏi ngực mình.

-Ứ...ư...! Ứ...ư...!

Tiếng ú ớ làm tôi tỉnh dậy, tôi nằm dưới sàn, mụ vợ tôi và con gái trên giường...(Tiết kiệm điện)  Hai tay tôi đang bóp chặt cái ống đồng của mụ vừa mới rơi bộp một phát giữa ức tôi...

Trời ơi...! Tôi mơ đến thế là cùng...! Thủ trưởng của tôi ngủ say đến thế là cùng...!

Tôi nhẹ nhàng đặt cái quả tên lửa xịt lên giường..., để yên cho quân địch ngủ và viết mấy câu này.



Có một ông Tấn Dũng

Đứng sau vi na lai

Có một ông Tấn Dũng

Nghe bao chuyện bi hài ...



Thời thế tạo anh hùng

Giặc kéo đến đùng đùng

Lộ ra ông thủ tướng

Nói dân theo đến cùng ...



Thời cơ không có lại

Thuyền không thể thiếu lái

Thủ tướng ơi đừng ngại

Mạnh nữa, dân theo cùng ...



Nước, Dân là trên hết

Không lý sự, Viển vông*

Khi lòng dân đoàn kết

Mọi giặc sẽ như không ...


Dân chờ khắc tên ông

Dưới Quang Trung, Nguyễn Trãi

Đất thu về một dải

Nước Việt lại vươn mình....!

=-=-=-=

*Thủ tướng nói: Không đổi chủ quyền lấy hữu nghị viển vông!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét