Khi viết “Ngựa và mèo”,
tôi không có ý định đao to búa lớn nhưng chính các bạn đọc đã biến nó thành búa
lớn đao to.
Tạo hóa sinh ra trái đất
này với muôn loài, muôn vật, chẳng có gì thừa, cùng với quy luật sinh-khắc để
cùng nhau tồn tại.
Vũ trụ thu nhỏ là trái
đất, trái đất thu nhỏ là cá thể mà mỗi chúng ta là một.
Đừng nghĩ những môn học
về con người là già cỗi..., sẽ còn lâu và có lẽ chẳng bao giờ con người khám
phá hết những bí ẩn tồn tại trong chính mình.
Cái vũ trụ thu nhỏ là
con người ấy lại được thu nhỏ rất nhiều lần nữa, trong đó mỗi cơ quan, bộ phận,
chi tiết đảm nhận những chức năng riêng biệt, chúng, hỗ trợ, kìm chế, phối hợp
với nhau nhịp nhàng.
Có bao nhiêu chất nội
tiết, bao nhiêu yếu tố làm nhịp tim tăng lên thì lại có ngần ấy chất, ngần ấy
yếu tố làm nhịp tim chậm lại...
Nhịp thở..., độ co dãn
của mạch..., vân vân... tất thẩy những hoạt động của con người đều như vậy...!
Trái đất có biển cả như cái
túi chứa nước khổng lồ, có Bắc cực, Nam cực băng giá, có sa mạc, núi đá, đồng
bằng để con người ở đâu thì tận dụng lợi thế ở đó mà sinh sống.
Tạo hóa cũng sinh ra con
người hầu như không ai hoàn toàn giống ai về hình hài, tâm tính và khả năng,
anh em cùng cha cùng mẹ, thậm chí những cặp sinh đôi cũng vậy.
Cũng như muôn loài sinh
vật khác có giống đực giống cái, con người có đàn ông với hình hài và tính cách
tạo nên “Phái mạnh” và đàn bà với hình hài và tính cách tạo nên “Phái đẹp” hay
cũng họi là “Phái yếu”.
Thế giới sẽ đẹp biết
bao, cuộc sống sẽ hạnh phúc biết bao nếu loài người biết thân biết phận của
mình.
Loài người khai thác và tôn
trọng muôn loài để cùng nhau tồn tại
Người ở đâu thì thì mưu
sinh ở đó rồi qua thương mại du lịch mà trao đổi với nhau sao lại tham lam để
gây chiến tranh, oán thán.
Ở đâu có khoáng sản gì
thì khai thác mà sử dụng, mà trao đổi, rừng quý là thế và là ngôi nhà chung của
bao loài khác, sao nỡ tàn phá đến kiệt cùng.
Thổ nhưỡng phù hợp làm
gì thì làm đó, sao lại xây nhiều đô thị, rồi phát triển công nghiệp ở đồng
bằng..., phá rừng rồi để trung du và miền núi thành hoang mạc
Xã hội cần có tổ chức,
trong tổ chức có người trách nhiệm nhiều, người trách nhiệm ít.
Xã hội tốt đẹp nhất, văn
minh nhất, công bằng nhất là xã hội do tất cả mọi thành viên quản lý.
Xã hội mà quyền lực tập
trung vào một hay một nhóm những kẻ đứng đầu là man ri mọi rợ hơn cả man ri mọi
rợ. Con sư tử, con sói đầu đàn khi còn khôn, còn khỏe thì đế chế của nó bền
vững, ngược lại khi già yếu, lười nhác, ngu đần thì làm khổ cả bầy đàn... Những
con đầu đàn có thể không phải đi săn, có thể được ăn trước, ăn ngon, ăn nhiều
nhưng chúng không tham lam vô độ như những nhà độc tài, chúng không xây lâu đài
biệt thự, nhiều lâu đài biệt thự..., chúng không dự trữ vàng và ngoại tệ...,
con cái chúng cũng phát triển, cạnh tranh công bằng với đồng loại nên chúng
không phải lo của cải để cho nhiều đời con cháu...
Nói xã hội độc tài man
ri hơn cả mọi rợ là như thế...!
Trong một địa hạt như
Huyện như Tỉnh, trong một tập thể như Công ty, Tập đoàn, thể nào cũng có những
người có khả năng quản lý, những người biết phát huy sức mạnh của từng thành
viên để địa hạt minh, cơ quan mình phát triển, các thành viên cùng được
hưởng... Những người đó tranh cử để mọi thành viên bầu ra người đứng đầu...
Những người mà trời phú cho khả năng khác thì làm việc theo khả năng ấy, kẻ nghiên
cứu cơ bản, người khéo tay làm thợ..., kẻ giàu lòng thương yêu thì chăm sóc
đồng loại, người giỏi võ nghệ thì bảo vệ cộng đồng.
Sao ở ta cũng như nhiều
nơi, không nói ra, không thừa nhận nhưng ai ai cũng và dường như chỉ có một con
đường phấn đấu, đó là ... lên quan. Người giỏi quản lý đã đành nhưng những kẻ
khác cũng vậy..., thế nên có cảnh ông nhà thơ lại lo giữ hầu bao, người ca sỹ
lại làm bộ trưởng..., Bác sỹ giỏi lại phấn đấu làm Giám đốc..., thầy dạy giỏi
lại cố để được làm Hiệu trưởng...
Loài người dắt nhau vào
những cuộc đua điên loạn, triền miên..., trong những cuộc đua ấy, lúc thì nghề
này, khi thì việc nọ được coi là “Có giá”..., thế là ngoài cuộc đua vào vị trí “Lãnh
đạo”, lại có cuộc đua vào những nghề những việc ... “Có giá”. Thế là người có
năng khiếu “Đấm bốc” cũng nhảy ào vào các trường nghệ thuật, kẻ có tâm hồn có
khả năng nghệ thuật lại cố cho được vào nghề kinh tế ...
Cứ thế..., cứ thế...,
con người tự hủy hoại khả năng của mình...!
Cũng bởi lao theo những
cuộc đua ấy mà vai trò đàn ông, đàn bà trong nhiều gia đình cũng bị đảo lộn.
Tôi chỉ có một ông chú,
ông chú chỉ có một thằng con trai, khi học trường Y, nó yêu một cô mà sau nhiều
lần thăm dò, tôi biếc chắc chắn rằng chúng rất khó lòng hòa hợp.
Hôm đi ăn hỏi, sau những
thủ tục bắt buộc, ông bố cô ta, một đồng nghiệp, cứ lôi tôi ra chô vắng mà khẩn
khoản.
-Các cháu nói rất nhiều
về anh, qua đó tôi rất tin tưởng anh và vì vậy tôi muốn thú thực với anh...,
mãi cho đến khi con gái đặt vấn đề lấy chồng, tôi mới ngộ ra sai lầm của
mình..., tôi đã sai khi từ trước tới nay chỉ lo cho con học ở các trường mà
không hề chú tâm dạy con cách làm vợ, làm mẹ..., bây giờ thì sự đã rồi.., tôi
trông cậy tất cả vào anh..., trên tinh thần đồng nghiệp.
Thế rồi sáu tháng sau
ngày cưới, chúng nó bỏ nhau..., bỏ nhau thì chúng lấy người khác nhưng đọng lại
trong tôi là tâm sự, là hối hận, là nỗi đau của người cha...
Anh họ tôi là một người
tài giỏi và thành đạt, anh có kiến thưc rộng, tính hài hước, tế nhị và tâm
lý..., người con trai cả của anh cũng vậy..., ở đâu, chỉ cần có một trong hai
cha con ấy là không khí cứ vui như tết...
Thế rồi một hôm tôi bỗng
ngộ ra rằng, hai đứa cháu gái của tôi cũng bắt trước phong thái, cử chỉ, cách
nói, y như của bố và anh. Tôi đã phải chọn thời điểm phù hợp để tâm sự với
chúng rằng:
Bố và con gái, anh và em
gái, vợ và chồng tạo nên một gia đình vui vẻ hạnh phúc cũng như phải có món
xào, món luộc, món mặn, món ngọt..., mới tạo nên bữa ăn ngon..., cũng như phải
có tiếng thanh tiếng Bass, bè cao, bè thấp, bè trung gian..., rồi bộ dây, bộ gõ,
bộ hơi... tất cả có làm đúng, làm tốt cái phận sự của riêng mình mới tạo nên
một bản hợp xướng hay, được nhiều người ngưỡng mộ ca ngợi...
Nếu vì những cá tính,
phong cách của chồng, của bố, của anh hay, mà vợ và các con gái cũng noi theo y
hệt thì chẳng khác gì ăn bữa tiệc toàn một món xào.., bản hợp xướng từ đầu đến
cuối toàn tiếng Bass...
Cái nhanh, mạnh, hài
hước, đôi khi hơi ẩu, hơi thô của đàn ông trong nhà, nếu được đệm, được hòa với
cái nhẹ nhàng, tế nhị, duyên dáng, tỷ mỉ của phụ nữ mới có thể tạo nên một gia
đình hạnh phúc..., sao có thể gọi là bữa ăn ngon, sao có thể gọi là bản nhạc
hay...!
Các cháu tôi lặng im,
chả biết chúng có nghe...! Có cho là phải mà thực hiện...!
Ngày nay, vai trò gia
đình trong giáo dục trẻ em càng ngày càng bị hạn chế, cùng với những trào lưu không
rõ ràng về bình đẳng giới (Thực lòng, mỗi khi nghe các cán bộ phụ nữ, cán bộ
tuyên huấn, cán bộ văn hóa nói về Công-Dung-ngôn-Hạnh thời nay..., tôi chỉ chết
lặng...!) Thế rồi vấn đề Quyền trẻ em, bạo lực gia đình... Tất cả góp phần tạo
nên những gia đình mà trong đó:
Người vợ không biết thu
vén giữ gìn tài sản, không biết thiết kế một bữa ăn thông thường, không biết
quần áo của chồng và con trai..., thậm chí không biết ru con..., không biết
cách động viên khi chồng thất bại, khuyến khích khi hắn thành công, can ngăn
lúc sa ngã.
Khi chưa lấy chồng, có
người con gái nào tự hỏi để biết, mình làm duyên..., mặc và làm đẹp với ai...?
Để làm gì...? Nếu không phải để quyến rũ người mình yêu, người mình định lấy
làm chồng...? Và cũng những câu hỏi ấy khi cô gái đã thành người vợ... Tôi thấy
không ít những người làm duyên, làm đẹp khi ra xã hội, ngược lại khi về với
chồng con thì xộc xệch, cục cằn...
Người chồng sống ỷ lại,
vô kế hoạch, không biết đường điện, đường nước trong nhà đi thế nào, không biết
cái xe của vợ hỏng tốt ra sao..., không có ý thức rèn giũa con cái..., nhìn
thấy vợ dắt xe hay mang vác vật nặng cũng chẳng động lòng ..., thậm chí quên cả
những cử chỉ âu yếm ..., bao nhiêu sự thể hiện sức mạnh và trách nhiệm khi còn
là yêu đương đều biến mất hết...
Một quốc gia đem công
nghiệp làm trên đất màu mỡ.
Một xã hội không tạo
điều kiện cho mỗi con người được phát huy thế mạnh và sở thích thật sự của
mình.
Một đất nước mà người
cầm quyền không biết hay cố tình không biết bổn phận của mình.., cái vị thế để
chăm lo cho dân cho nước lại hà hiếp, tham lam cướp hết của dân của nước.
Một cơ quan mà ai ai
cũng chỉ thích, cũng tìm mọi cách để được làm người đứng đầu...
Một ông nhà thơ làm kinh
tế. ..
Một cô vũ công làm chính
trị...
Một người vợ lại sống,
thể hiện và phấn đấu theo tiêu trí của “Phái mạnh” và ngược lại, người chồng
lại ủy mị dịu dàng đến mức ỏn ẻn..., quá quan tâm chăm sóc làn da mái tóc mà
quên bổn phận làm chồng...
Thì có khác gì con mèo
kia đòi đi kéo xe..., con ngựa kia muốn được sà vào lòng ông chủ...!!!
Giá như trong mỗi quan
hệ, ai ai cũng biết tự soi xét để ra sức phấn đấu làm đúng cái năng lực, thiên
chức và bổn phận, vị thế của mình....!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét