Thứ Bảy, 11 tháng 10, 2014

LẠ...! LẠ THẬT...! HẾT LẠ NÀY ĐẾN LẠ KHÁC...!

(Cái lạ thứ nhất)

Tôi không có ý định khoe khoang những ca mổ thành công của mình bởi đó là công việc, là nghề nghiệp, chừng mực nào đó thì cũng giống như người ta sửa được cái xe, ngôi nhà vậy thôi. Vả lại, thất bại cũng nhiều lắm chứ…
Cách đây hai tuần, người ta mời tôi đến hội chẩn. Một thằng cu > 20 tuổi, tai nạn xe cộ, thương tổn não nặng lắm, khi mời người nhà đến giải thích thì chỉ có một con bé cỡ cùng tuổi, tự sưng là bạn, giọng Nghệ Tĩnh trọ trà trọ trẹ…, thế thì mổ làm sao được (Bệnh nhân mê, phải có người nhà ký giấy xin mổ-Nếu mổ mà không cứu được, người nhà nó đến ăn vạ bắt đền thì sao)
Tôi đi mổ ca khác mà cứ băn khoăn, cân đi nhắc lại cuối cùng tôi gọi điện thoại xuống khoa.
-A Lô! Phải mổ cho nó thôi ông ạ! Ông bảo con bạn nó ký, rồi mời trực lãnh đạo ký vào, 30’ nữa đưa lên nhé! Tôi sẽ ký ở trên này!
-Không cần đâu anh ơi! Có đứa anh ruột rồi, nó ký rồi…, vâng đúng 30’ nữa bọn em đưa lên.
Ca này phải mở sọ cả hai bên… nặng lắm, không biết nó có sống được!
Thông lệ, sớm hôm sau vào thăm lại người bệnh tôi thấy thằng anh nó, nom mặt chỉ già hơn đôi chút, người gày tong teo.
Cái lạ đầu tiên là cái thằng khốn khổ kia vừa lau mặt, ngoáy mũi, lau răng… lau khắp người thằng em vừa âm thầm … khóc.
Đã từ lâu, những kẻ nhâng nhân nháo nháo vào viện là xét nét kiếm cớ ăn vạ gây sự với nhân viên nhưng lại bỏ mặc người nhà, đến cho ăn cũng không đủ nói gì chăm sóc.
Một ca tai nạn vào viện, cái người ta quan tâm là đúng sai, đền bù, kiện tụng, chạy chọt… Một ông (Hay bà) già bị bệnh thì con cháu nhìn nhau đùn đẩy, cũng là dịp những thắc mắc về di chúc bùng phát…
Buồn lắm…!
Thế mà cái thằng đàn ông mới lớn kia đã chăm sóc em trai như một người phụ nữ lại âm thầm khóc hơn cả một người vợ người mẹ vậy…. Lạ!...Lạ thật…!
Thấy lạ thì hỏi, hỏi thì biết chúng nó từ Nghệ an ra, nhà chỉ có hai anh em, thằng anh buôn bán sim thẻ điện thoại, thằng em làm trong khu công nghiệp.
Tôi cảm động bảo nó.
-Cháu biết thương em thế là tốt, chịu khó chăm nó thay cho bố mẹ…, rồi thì gia đình, tức là bố mẹ và em sẽ không quên ơn cháu đâu, sẽ đỡ đần cháu lúc cần…
Ngỡ động viên nào ngờ nó khóc dữ hơn, nức nở nói.
-Cháu thương nó lắm…! Mà chú biết không, hôm qua lúc em bị tai nan thì trong quê…, mạ bị nhồi máu cơ tim… (Nghẹn ngào)…, giờ cháu còn không biết mạ sống chết ra sao…
-Vậy ai lo cho mẹ…?
-Cha…! Mà cha cũng yếu lắm… (Lại lau nước mắt).
Chẳng thể ngờ, mắt mình cũng cay cay, thương tổn não như thằng này, nằm ở khoa Hồi sức cấp cứu, mỗi tuần tiêu cả trăm triệu cũng không có gì là lạ… nhà nó như thế, lấy đâu ra tiền.
Tôi “Mách nó vài nước” để tránh những chi phí không cần thiết, vài ngày sau nó tự thở được, tôi xin các Bác sỹ ở đó cho nó về khoa tôi (Tránh cho người bệnh rất nhiều tiền nhưng không phải ai cũng hiểu, đã có lần chỉ vì vậy mà mấy con mụ người nhà bệnh nhân văng vào mặt tôi của quý của cả nhà nó, đã nhắc đến trong bài “Bác sỹ, nhục và vinh”).
Một phần do sự giúp đỡ của tôi (Không thể và không nên kể ra đây), còn chủ yếu do cái “Phúc” của gia đình mà thằng cu phục hồi khá nhanh.
Mẹ nó ra chơi, người đàn bà ngoài sau mươi tuổi, giỏi lắm chỉ nặng 35kg, da xanh mướt, đôi mắt trũng làm cao thêm những gò mà, lợi và răng. Bà ta lẩy bẩy đưa cho tôi hai gói quà cũng nói trong nước mắt.
-Cả nhà tôi cảm ơn Bác sỹ lắm! Biếu Bác sỹ cam Vinh và trứng gà của nhà….!
-Cam này quý lắm, ngày xưa được ăn nhiều, bây giờ ở Hà Nội không có, bác cho tôi xin…, còn trứng này thì để bồi dưỡng cho thằng Tài…!
-Không…! Bác nhận cho…, nhà còn…!
-Thế tôi xin 4 quả thôi, trứng này cũng quý lắm, ở ngoài này không có đâu, toàn trứng gà công nghiệp thôi…! Bác phải nghe tôi…, để dành mẹ con bồi dưỡng, tôi đã chả giúp gì được nhiều…!
-Nhiều lắm mà…, trong quê, mỗi người giúp một chục…, bác sang mà xem… bác… bác giúp nhiều rồi mà…
Không thể chịu được nước mắt của người phụ nữ ốm yếu tôi vội vàng nhận.
-Vâng! Thôi, tôi xin…, để bồi dưỡng riêng cho con gái… Nhưng lần này thôi nhé…!
Nó ra viện và tôi hứa sẽ đến thăm.
Chúng nó quen Bác sỹ Vinh (QY viện 354), ông này cũng giúp chúng rất nhiều và hữu hiệu, mấy lần í éo gọi uống bia, buộc tôi phải nói thẳng.
-Ông ơi! Chúng nó như thế, mình uống làm sao được…, hẹn ông khi nào nó khỏe hẳn, mình ngồi với nhau một bữa nhé!
Thế rồi hôm ấy chúng lại gọi, vẫn cái giọng trọ trà trọ trẹ nhưng phấn chấn hẳn.
-Chúng con mời chú đến thăm thằng Tài, nó chơi Gêm được rồi chú ạ! Con hỏi thử cài gì nó cũng biết…, con mừng quá chu ơi! Chú đến chia vui với nhà con.
-Ừ! Nhưng chú chỉ có 30’, cơm thường thôi nhé!
-Ôi! Thế thì tốt quá…! Nhưng người ta sợ con không có tiền nên đòi cửa hàng rồi, con phải đưa em về nhà người yêu…, ở ngõ 255 Cầu Giấy chú ạ!
 (Còn một cái lạ nữa)

CÁI LẠ THỨ HAI...!

 photo M1EB9Tagravei2_zps7c47ebed.jpg
Mẹ thằng Tài (Ở quê ra)
Thằng anh ra tận đường đón tôi, thế đấy một thằng Nghệ An chỉ đường cho thằng Từ Liêm ở Cầu Giấy. Hắn giữ tôi ngoài đường trình bày
-Chú ơi! Ai cũng tốt cũng thương và giúp con nhưng ông bà chủ nơi con thuê bán hàng thấy thằng Tài bị như ri liền đòi lại nhà ngay, may… nhà người yêu con cho mượn…!
-Ừ, vào nhà đi, chu vội…, nhưng sao lại thế, họ sợ gì…?
-Họ sợ bọn con không có tiền trả chú ơi...!
Mẹ cha cái giọng miền Trung nghe sao mà thương thế!
Tôi giật mình trước ngôi nhà…, cửa cuốn, mặt tiền đến 4-5 mét ốp đá đen bóng.
-Đây là nhà người yêu cậu à?
-Dạ! Mời chú vào.
Đón tôi là Bác sỹ Minh (354), một người đàn ông (Cũng nói giọng Miền Trung), bà mẹ chúng và một cô gái xinh ơi là xinh, thằng Tuấn giới thiệu.
-Đây là bác… công tác ở văn phòng trung ương đảng, chú Minh bác biết rồi, mẹ cháu bác cũng biết rồi, còn đây là Vân, người yêu, vợ chưa cưới của cháu.
Tôi bắt tay từng người, đến ông bác trung ương đảng tôi ngờ ngợ hỏi.
-Bác là…?
-Bà con đồng hương thôi, các cháu cậy tôi sang tiếp ông đấy...!
-Thế…! Ông bà chủ nhà …?
Cái Vân nhanh nhảu.
-Bố mẹ cháu ở trong quê (Nó nói một cái thị trấn nào đó ở Nghệ An)! Nhà này bố mẹ cho em trai cháu, chưa dùng đến nên chúng cháu ở tạm.
Ôi! Tôi đang định có nhời với người ta, dẫu sao thằng Tài là bệnh nhân, là tác phẩm của mình, nói đỡ anh em nó một tiếng của người lớn…
Trên cái bàn ăn đủ chỗ cho mươi mười hai người là đầy đủ, ngao, tôm, thịt gà, thịt bò, một nồi lẩu bốc khói nghi ngút và cơ man là rau xanh… Họ mời lên phòng khách uống nước nhưng tôi xin phép ngồi vào mâm luôn.
Truyện trò với hai ông cho phải phép, tôi quan tâm đến chủ nhà nhiều hơn, chúng nó yêu nhau thế nào, hai cái thằng … mà không, ba mẹ con cái nhà kiết xác kia lại vừa mổ nặng xong mà được ở ngôi nhà hiện đại ngần này…, có phiền quá không…?
Cái Vân sinh năm 85, tức là hơn con trai tôi một tuổi, người tầm thước, khuôn mặt đầy đặn, da trắng trẻo, đôi mắt to, tỏ rõ sự sáng sủa, thông minh...
-Cháu làm gì? ở đâu?
-Dạ! Cháu làm bên xăng dầu quân đội, ở…
-Nhưng cụ thể là cháu làm gì...?
-Cháu làm…
Thằng Tuấn đỡ lời
-Dạ! Người yêu con học Ngoại thương ra trường về xăng dầu quân đội làm kinh doanh.
Chà…! Ngoại thương cơ đấy, nhiều năm nay, bao nhiêu đứa học giỏi đổ xô cả vào cái trường này, thảo nào nom cái Vân chả thấy gì là “Môn đăng hậu đối” với một thằng trọ trẹ bán sim thẻ điện thoại. 
Thế rồi chả biết tôi hỏi những gì, thằng Tuấn nói.
-Chắc chú ngạc nhiên vì sao cháu chỉ học hết lớp mười, nhà nghèo khó là vậy mà lại yêu được người đẹp và giỏi như Vân? Thôi, để vợ cháu nói.
Mẹ cha thằng Bọ...! Nó đọc được ý nghĩ của mình...
-Đấy là các cậu nói đấy nhé…! Nhưng quả thực, chú cũng tò mò…
Cái Vân, nãy giờ vẫn lấy thức ăn cho chúng tôi, cái thằng tôi xấu thói thấy bao giờ nó cũng gắp cho mẹ chồng tương lai trước.
-Chả riêng gì chú đâu, ai cũng nghĩ thế, còn cháu thì không biết trả lời thế nào, chúng cháu yêu nhau…, thế thôi...!
-Các cháu yêu nhau được bao lâu rồi?
-Dạ! bảy năm rồi chú ạ, đang tính cuối năm nay cưới thì em bị tai nạn, chắc lại để ra riêng. Khi chúng con cưới thế nào chú cũng về nhé.
-Thế ý bố mẹ cháu…?
-Thoạt đầu bố mẹ cháu cũng băn khoăn nhưng sau khi cháu đưa anh Tuấn về thì thôi… Bây giờ, bố mẹ cháu muốn kiểm tra toàn gọi điện cho con rể…
Thằng Tuân chen vào.
-Lúc đầu chỉ bố mẹ con là không đồng ý, sợ Vân không quen vất vả… Cha…! Lần đầu tiên đưa Vân về con mới sợ làm sao.
-Câu sợ gì?
-Dạ! Là sợ nhà cửa, sinh hoạt không quen… thế nhưng chỉ một lúc đã thấy hai mẹ con kéo nhau ra đồi lấy củi, vui vẻ cười cười nói nói…, con mừng và yên tâm hẳn.
Đúng là Nghệ Tĩnh..., họ ghê thật...! 
Tôi tâm sự với chúng về hạnh phúc, nhắc chúng về những thay đổi của con người, răng tình yêu cũng cần phải có cơ sở để tồn tại, để chống chọi với thực tế và vì vậy cần được nuôi dưỡng rồi kết luận.
-Nếu muốn thêm cơ sở để đảm bảo hạnh phúc thì Tuấn phải học thôi…, việc vợ nuôi chồng ăn học thành tài xưa nay không phải là hiếm
Tôi nhắc lại câu chuyện cô gái Hà Thành bị ngã nhà giàu tán tỉnh, không lấy được thì đem lòng thù hận mà lừa bắt cô lấy người hầu của hắn, cô đã “dạy chồng” mà vẫn theo đúng nghĩa “Tòng phu”…, chúng nó há hốc mồm khi tôi nói lại lời cô gái.
-Nếu chàng lười biếng thì phải tự đánh đòn và thiếp sẽ giúp chàng việc đó để chàng thành người, chớ nên nghĩ sai...
Rồi cả nhà bật cười khi nghe.
-Chúng ta đã là vợ chồng nhưng chỉ khi nào chàng thi đỗ mới được động phòng…!
Định 30 phút mà ngồi đã gần hai giờ, tôi dặn dò chúng về cách tập, nơi sinh hoạt cho thằng Tài rồi xin phép ra về.
Chúng nó chỉ có mỗi một thứ vũ khí là biết thương yêu nhau thế mà nhiều người tốt với chúng thế… Lạ ...!
 photo Haianhem_zpsc6d61973.jpg
(Hai anh em Tuấn-Tài)
Một nhà quyền quý, khá giả lại dễ dàng đồng ý cho con đứa con gái xinh đẹp ngần ấy, học hành thành đạt chừng ấy lấy một thằng con nhà nghèo, kiếm sống bằng cái việc giản đơn kia… Lạ thật!
 photo VAcircN_zps222cdc5c.jpg


(Cái Vân cứ trốn nhưng Phương Bình nhanh tay chụp trộm, khi đang ăn )
 photo C1EA3nhagravenoacute_zpsf460aaa1.jpg
Chỉ mỗi lão Phẫu là Xí trai nhất

Cái Vân xinh đẹp, thông minh là thế, ngần ấy năm học ở một trường danh giá, ngần ấy năm làm việc cho một công ty lớn và giàu có ở Hà Nội, tiếp xúc với bao nhiêu là hạng người và chắc không ít công tử, đại gia nhòm ngó thế mà vẫn yêu thằng Tuấn, và chúng chuẩn bị cưới nữa chứ…. Thật ..., hết lạ này đến lạ khác! ./.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét