Thứ Ba, 7 tháng 10, 2014

40 năm nhìn lại

Kể từ lúc bừng bừng khí thế
Từ Trường Sơn ào ạt đổ về
Xe tăng, cùng với lưỡi lê
Quân đi như bão, đổ về phương nam
                          
Tưởng nghiền nát Sài Gòn một sớm
Hả hờn căm, bõ lúc gian nan
Tướng Minh trong lúc cơ hàn
Hạ lời kêu gọi cứu ngàn sinh linh

Đấy là phút trăm dân một tiếng
Hòa bình rồi, thôi hết máu rơi
Đất lành cây sẽ tốt tươi
Vỗ về đâu đó hồn người chết oan

Vui chợt đến, nâng hồn bay bổng
Nhìn trước sau ngó Bắc-Đông-Tây
Vinh quang làm ngất làm ngây
Hồn ta lên chín tầng mây yêng hùng

Ta thắng Mỹ tức là ta hơn Mỹ
Còn lo chi mấy lũ cò hôi
Bây giờ là lúc ta ngồi
Oán ân song phẳng ta người thượng phong

Ta vẫn nhớ thế mà ta không biết
Lưỡi dao rình dấu kín dưới vòng tay
Ôm hôn, không ngó đuôi mày
Lườm lườm rình dập đợi ngày thời cơ

Dân kiệt sức đất cằn thất bát
Xát nhập chi, làm lớn chi chi
Cái cũ vội vã giệt đi
Không chắt không lọc nghĩ gì ngày mai

Bắc Trung Nam đói ngơ đói ngác
Đất bỏ bê nháo nhác xếp hàng
Tây Nam Pôn Pốt tràn sang
Bành trướng phương Bắc, xóm làng tả tơi

Đại hội sáu thổi làn gió mới
Mở “bung ra” tiềm lực nhân dân
Đang xa mà hóa lại gần
Khoán mười mang thóc đầy sân đầy nhà

Được “Cởi trói” dân ta ra sức
Biết làm ăn, buôn bán như người
Bắc Nam cây lại xanh tươi
Phố-Quê lại có tiếng cười trẻ thơ

Mải vui quên mất chữ ngờ
Tên giặc dữ nhất đang chờ trong ta
Đua nhau buôn bảy bán ba
Giặc Tham ém tận từng nhà từng thân

Cơ đồ dựng, nghèo nàn lạc hậu
Xúm xít nhau chia chác cổ phần
Hôm qua còn của nhân dân
Hôm nay hóa phép biến dần thành riêng

Khi tất cả thành tiền thành giá
Cả đình đền cả bãi tha ma
Mất tiêu tình nghĩa ruột già
Bởi vì tất cả tính ra thành tiền

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét