Thứ Sáu, 3 tháng 10, 2014

Thơ ngày nay...!

Đọc bài mới đây của Duyben, nói về thơ và những người làm thơ ngày nay mà giật mình. Thơ nói riêng, văn học nghệ thuật nói chung tà tiếng nói của tâm hồn. 70 năm nay toàn dân theo đảng, khi thì cướp chính quyền, khi thì kháng chiến chống Pháp chống Mỹ..., văn học đã trung thành cùng dân tộc, khi hừng hực khí thế khi đau đớn rên xiết, khi lại hào hùng khí thế chiến thắng... tức là thơ văn luôn mang hơi thở của đời sống tinh thần.
Vậy đời sống tinh thần  hiện nay là gì? Cần phản ánh những gì vào văn chương...?
Khi Trung Quốc càng ngày càng thể hiện dã tâm
Khi tham nhũng thành quốc nạn
Khi tài nguyên bị khai thác vô lối đến cạn kiệt
Khi môi trường bị ô nhiễm thảm hại, từ cảnh quan, khí thở đến thực phẩm 
Khi đạo dức xã hội suy đồi, mẹ bỏ con, con đánh bố, học trò đánh thầy, người nhà bệnh nhân đánh Bác sỹ, dân trói công an.
Thế mà ..., hãy xem Duy Bến nói gì về Thơ....
 
Nhiều nhất là thơ tình
Bởi tình không giới hạn
Thứ là thơ chơi chữ
Một cái thú thanh tao
Thơ đau, thơ khóc, thơ gào
Đưa ra rồi lại nuốt vào... nỗi đau.
=-=-=-=
Thơ Ca ngợi hình như ở ta đã thành quen rồi. Bây giờ hòa bình, đất nước mạnh giàu quá , xã hội tốt đẹp quá rồi nên thơ chỉ tả cảnh xưa với cây đa, bến nước, ao đình, chỉ mải chơi chữ, mải ghép những con chữ thành những thứ chỉ có "Nhà thơ" mới hiểu được...!
Văn thơ bây giờ không cần định hướng nữa hay sao í...! 
 
Cảm nhận từ: phauthuattk [Blogger] Email 13.03.14@12:06
Đã hai lần em ví Trần Đăng Khoa như cái chổi quét văn hóa và động viên hắn cứ quét đi dẫu biết răng ngơi tay là lại bẩn.
Cảm ơn anh! Cảm ơn một bài thơ để ta thơ ... hay hơn, đặc biệt là ý nghĩa hơn.
Em sẽ đồng tinh và đồng hành với những bài như thế này.


Ngủ đi con ơi, ngủ ngoan đi con ơi!
Ngoài kia nắng hạn ruộng cháy khô
Ngoài kia giặc giã đang tiến vào làng xóm
ngủ đi con ơi! Ngủ ngoan đi con ơi!
ngoài kia giông bão đang tàn phá
Nước lũ cuồn cuộn dâng
Ngủ đi con ơi! Ngủ ngoan đi con ơi!
Bố và anh đang cần kiếm đuổi nhau
Chị đang chửi bà là đồ con đĩ
Con sẽ là một đứa con ngoan
Hãy ngủ đi
Hãy để nụ cười thơ dại
Dính mãi trên môi
Mẹ con ta khen nhau... Thế cũng đủ rồi...!
Hãy ngủ đi thôi
Và đừng quên mơ về một vùng trời xa cũ...!

Nghĩ sao viết vậy tặng Bác!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét