Thứ Ba, 12 tháng 8, 2014

Mổ cho vợ...!


Một trong những quy định của ngành Y: “Phẫu thuật viên không được mổ cho người thân (Bố, mẹ, vợ/chồng, con, anh/chị em ruột…”
Năm nay con gái tôi mười tám, vậy là mẹ cháu bị tai nạn đã 15 năm.
Chiều ấy tôi sang Gia Lâm thăm một bệnh nhân sau mổ sọ não, (người nhà một chị ở phòng tài vụ Bệnh viện Xanh Pôn hay cho tôi vay tiền), cậu này bị tai nạn giao thông, thương tổn nặng lắm, nằm viện cả tháng, khi về còn chưa biết gì, kết quả thật không ngờ, cậu ta phục hồi hoàn toàn.
Đang hoan hỷ, mũi phồng căng trước những lời cảm ơn chân thành những câu tán dương của gia đình, họ hàng thằng bệnh nhân thì máy nhắn tin rung: “Chú về nhà ngay! Chú đi đường cẩn thận!”.
Cái tin nhắn khẳng định với tôi chuyện không lành. Khả năng lớn là con gái 3 tuổi đang lẫm chẫm..., nhà anh tôi lại đang hoàn thiện cầu thang chưa có tay vịn… con ngã rồi...!
Tạt vào cơ quan gọi điện về, cố lấy giọng thật bình tĩnh.
-Việc gì thế cháu!
-Chú về ngay!     
-Có việc gì, cháu phải nói để chú chuẩn bị!
-Chú phải bình tĩnh nhé...! Cô Cúc bị tai nạn, đang nằm ở 198, mê rồi! Chú có về qua nhà không? hay sang đấy ngay...?
-Không! Chú đến thẳng viện!
Tôi choáng váng, tự kiềm chế, báo với cô Y tá trưởng không quên dặn;
-Anh về xem thế nào rồi sẽ báo khoa ngay, đừng làm mọi người lo lắng.
Rồi phóng về 198. Vợ tôi nằm trên cáng, chỉ nhận ra bộ quần áo..., mặt, cổ to bạnh, mắt nhắm như đang ngủ không hề biểu hiện đau đớn, trên đầu có một vết khâu chừng 7-8cm, mấy em Y tá bệnh viện Đường sắt (cùng khoa với cô ấy) bâu quanh thất thần... tôi hỏi một người áo trắng.
-Em ơi, chúng tôi là …
-Chúng em biết rồi, anh Tiến anh Bảo cũng biết rồi… các anh ấy vừa về!
-Chụp cắt lớp chưa...?
-Có rồi! đang chờ kết quả!
-X-Quang ở đâu, tôi muốn xem ngay!
-Vâng! Anh đi với em!
Ông trưởng khoa X-Quang, bạn cùng khóa với chúng tôi chào.
-Ơ! Dũng, ông đi đâu đấy!
-Cho tao xem cái CT vừa chụp!
-Người nhà à? Máu tụ to lắm!
Máu tụ ngoài màng cứng vùng đỉnh chẩm to quá... Gay...! Tôi quay sang cô Y tá.
-Vợ tôi mê lâu chưa?
-Dạ! Khoảng nửa tiếng.
-Về...! Giúp mình nhé...! Phải mổ ngay...!
Tôi kiểm tra lại vết thương, khâu kín, miếng gạc được người khâu buộc chặt vào vết thương, (toàn những điều tôi cấm các bác sỹ trẻ). Không kiềm chế được nữa, tôi văng ra một câu, nghĩ rằng chỉ đủ mình nghe (nói gì sẽ có ở phần sau) rồi phán như viện nhà mình vậy.
-Chuyển thẳng lên phòng mổ...!
Quân Xanh-Pôn (đã kịp về), quân Đường sắt vội vàng khênh vợ tôi lên phòng mổ. Tôi vào phòng hành chính, một cậu bác sỹ còn trẻ măng.
-Anh bạn ơi! Máu tụ to lắm..., phải mổ ngay không thể chậm trễ, anh bạn giúp mình nhé...!
-Vâng, anh chờ em tí...!
Anh ta tất tưởi đi, vội vã về.
-Anh ơi! Xếp em bảo, mọi người biết anh cả nhưng không chính thức nên không thể để anh mổ được... Anh thông cảm.
Tôi thấy toàn thân lạnh cứng, họ nói đúng nhưng vợ tôi sống hay chết, tàn phế hay lành lặn phụ thuộc vào mổ nhanh hay chậm, từng phút, thậm chí từng giây. Để được mổ nhanh cho người bệnh tôi đã phải mất lòng bao nhiêu đồng nghiệp, nay chính vợ mình lại chịu ư? Tôi khẩn khoản và dứt khoát.
-Tôi sẵn sàng, làm bất cứ điều gì, ký vào bất cứ cam kết nào và chịu hoàn toàn trách nhiệm..., vấn đề là bạn phải cho tôi mổ ngay, nếu để tụt não bạn sẽ ân hận xuốt đời đấy....! Các thầy và bạn mình ở Việt Đức, Xanh Pôn đang trên đường vào nhưng không thể để phí một giây nào nữa, bạn hiểu không...!
Tay bác sỹ đứng đực mặt, không tranh luận với hắn nữa, tôi lên phòng mổ.
Nhận ra ngay Bác sỹ Hà gây mê (cũng bạn cùng khóa) đang ngạc nhiên.
-Các anh chị là ai...? Bệnh nhân làm sao...? Sao tự nhiên lại khênh người vào phòng mổ thế này...!
 Thấy tôi, Hà nhận ra ngay.
-Ơ! Anh Dũng! Đi đâu thế này...?
-Vợ anh đấy!
Hà hốt hoảng.
-Hả...! Cái Cúc á...!
-Ừ! Máu tụ to lắm..., em cho anh mổ thật nhanh lên...!
-Nhưng mà…
-Đừng nhưng gì nữa! Có gì em cứ bảo anh khống chế, anh dọa em... như vậy trách nhiệm sẽ dồn hết cho anh. Cứu nó đi em...!
Hà vào gây mê và tôi ra rửa tay, cậu Bs trẻ khốn khổ chạy lên.
-Anh ơi...! Em lạy anh đấy...! Để anh mổ thì em chết...!
-Bạn có cần tôi quỳ ngay xuống lạy bạn không...?
Rồi tôi nói toáng lên.
-Tất cả lỗi tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm xin mọi người làm chứng để các bác sỹ yên tâm...!
Hắn lại lung túng, tôi dúi ngay cho hắn cái bàn chải, nói như ra lệnh...!
-Bạn rửa tay đi! Vào giúp tôi...!
Khi tôi khoan thủng sọ, máu tụ phụt ra, não đập lại. Đúng lúc thở phào, định nói với mọi người một câu thì nhìn thấy ngoài cửa, Gs Nguyễn Thường Xuân, Gs Nguyễn Quang Bài, Bs Nguyễn Công Tô, Ts Tiến ( Bv 198) lục đục kéo nhau vào, họ cũng hối hả không kém.
Chắc họ kinh hoàng vì cái tin vợ tôi thì ít mà vì tôi tự mổ thì nhiều. tôi yên tâm đắp gạc vào vết mổ, Ông Xuân, ông Tô chắc chỉ rửa tay qua loa đã mặc áo... tôi đưa con dao cho ông Thầy và toàn thân bắt đầu run bắn.
-Thầy giúp em…!
Chỉ nói được thế, tôi lặng lẽ tháo găng đi ra, mở cửa phòng mổ..., bạn bè, gia đình, đồng nghiệp, hàng xóm..., hàng trăm người chầu chực, họ đổ về tôi với những ánh mắt dò hỏi..., tôi không dám nhìn thẳng vào ai..., không chào hỏi ai..., lặng lẽ đến góc hành lang không người...
Biết tính, không ai theo chân nữa nhưng tôi biết, hàng trăm ánh mắt lo lắng, thương cảm đang dành cho tôi, ngẩng mặt lên trời, các bạn có biết tôi khấn thế nào không.
-Tôi xin ông trời...! Hãy cho vợ tôi sống...! Cô ấy là một người rất tốt…! Cũng nhân dịp này xin cho cô ấy đổi tính đổi nết để bố con tôi đỡ khổ. Bằng không, hãy cho cô ấy nằm thẳng cẳng..., hứa với Trời, tôi sẽ chăm sóc cô ấy chu đáo đến hết đời...
Tôi đứng như thế chừng mươi phút lại quay vào phòng mổ, máu chảy ghê quá nhưng nắp sọ đã mở xong, não vẫn đập tốt, ông Bài vỗ vai tôi.
-Cậu cứ ra ngoài đi..., ổn rồi...!
Lần này, đứng giữa cửa phòng mổ, tôi thông báo và cảm ơn mọi người, lúc ấy chừng 22h.
Một giờ sáng, vợ tôi cựa và nhai ống Nội khí quản, Bác sỹ Hà kiểm tra, rút ống và cô ấy thều thào câu đầu tiên.
-Đau... quá…!
Lúc ấy tôi mới chảy nước mắt..., kết quả, thế là quá tuyệt vời.
Những ngày hậu phẫu, Một Y tá khoa tôi và một Y tá khoa vợ tôi thay nhau chăm sóc. Tôi chặn một cái bàn (như bàn học trò ngày xưa) ở cửa cho người ở ngoài không thể vào được, trên bàn để một cái hộp như hòm phiếu, một cái biển
“CHÂN THÀNH CẢM ƠN ĐÃ ĐẾN THĂM! BỆNH NHÂN CÒN YẾU, XIN LƯU BÚT VÀO SỔ VÀ HẸN GẶP LẠI! Nguyễn Vinh Dũng!”.
Chiều về, la bánh trái, đường sữa, lùm lùm cái hộp phong bì, chi chit nhưng dòng chữ trong sổ, đại loại thế này.
-Thắng Rèn, Thắng trố, Vinh híp và tất cả bạn đồng ngũ ở Xuân phương đến thăm, chúc bà xã mau khỏe, có … và 600 để bồi dưỡng cho cố ấy! Giữ sức khỏe nhé, hôm khác lại ra!
-Ông Sự ra thăm, cho cháu 12 quả cam và 300!
-Bà Dăm ở Diễn cho cháu hai quả đu đủ và 200!
-Anh Kiêm, anh Tân (bóng bàn) gửi Dũng 400 bồi dưỡng vợ... chúc mau khỏe!
-Thằng Văn hóa, Hùng xe tăng và CLB Ba Đình....
Hay...! Bệnh nhân không bị kích thích, sạch, và người thân cũng đỡ mất thời gian..., mấy ông lãng đạo 198 khen hết lời.
-Chưa thấy gia đình bệnh nhân nào như ông này!
Hôm chuyển về Bệnh viện Đường Sắt, tôi mở tiệc nhỏ cảm ơn nội bộ (Nhà hàng ba chóp-Đường Láng), chừng sắp giải tán, cậu Tú (Y tá khoa cấp cứu hồi sức) giơ tay phát biểu.
-Anh Dũng...! Bây giờ em mới hỏi...! Anh phải trả lời thật nhé!
-Ừ! Sao em...!
-Anh có nhớ hết diễn biến hôm ấy không...?
-Nhớ chứ...! Nhớ như in..., khi mình về thì các cậu đã ở đấy rồi..., tuy nhiên, mình nhớ..., không chào hỏi ai..., chắc các bạn chắc thông cảm.
-Em không nói việc đó...! Anh thử nhớ xem, hôm ấy anh có chửi bậy không...?
Tôi giật mình ngẫm nghĩ.
-Không...! Sao chú lại hỏi thế....?
-Anh có đấy...!
-Làm sao có chuyện ấy...! Mình lạy người ta còn chẳng được nữa là…
-Để em nhắc nhé!
-Ừ...! Chắc em nghe nhầm ai…
-Cái lúc anh cầm phin CT rồi xem xem vết thương của chị ấy..., anh có nhớ đã nói gì không...?
-À...! Anh nhớ rồi...! Anh bảo: Sao lại khâu tịt vào thế này!
-Đúng! Nhưng thiếu...! Anh nhớ lại đi...! Còn nữa đấy!
Tôi chột dạ vì tất cả chúng nó nhìn tôi tủm tỉm cười, chắc đúng rồi, tôi đã văng bậy gì đây...
-Hì.. hì..! Anh nói gì...? Anh quên rồi...!
-Đúng...! Đầu tiên anh bảo: Sao lại khâu tịt vào thế này! Sau đó bố chửi, chửi trong họng thôi, nhưng bọn em ngồi sát đấy, bọn em nghe được: Địt mẹ nó! Sao ngu thế…! Đúng chưa ...?
Chết chửa, trong cơn nguy khốn, cái bản chất hoang dã của mình đã lộ ra...., giờ ai ghét, ai thông cảm…, đành chịu thôi!
Biết cháu tôi đã thanh toán, Gs Bài giận dữ ném cục tiền vào ngực tôi.
-Hôm nay, cơ quan chồng khao và cảm ơn cơ quan vợ! Về mà lo cho các cháu đi...!
Người ta bảo, Trời không cho ai tất cả cũng không lấy đi của ai tất cả. Lời thỉnh cầu của tôi đã thấu trời..., vợ tôi (sau 6th nằm viện) lại đi làm bình thường.
Nói “Không cho hết” là ở chỗ, sau cái sang chấn vào đầu xuýt chết ấy, chẳng có di chứng gì nhưng lại “Gấu” hơn trước, chẳng vì thế mà vợ chồng gần nhau hơn, giờ, cô ấy là “Thường dụ” đảng ủy Bệnh viện Giao thông..., thế có chết tôi không cơ chứ...!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét