Mấy hôm nay có tin lao
xao về ông Bá Thanh ..., người con trai ông đã lên tiếng trên mạng rằng ông đi
Mỹ chữa bệnh..., thực lòng tôi vẫn thấy lo lo, buồn buồn.
Lo cho ông (Thì cũng lo
thế thôi chứ có làm được gì đâu) thì lo lâu rồi, lo từ khi ông rời thánh địa Đà
Nẵng để: “Bó thân về với triều đình” kia..., là lo ông có qua được bọn Ma phi a
chính trị, qua được ghen ghét, bè đảng thôi chứ đâu nghĩ ông bệnh... Cầu cho
ông an lành để tiếp tục phụng sự Đảng, phụng sự đất nước!
Hôm nay, bên trang Bùi
Văn Bồng có cái tít khá giật: “Chuyện chấn động của ông Nguyễn Bá Thanh 10 năm
trước”.
Tôi vội đọc ngay, thấy...,
hay..., khoái..., sướng... nhưng không lạ, với những gì đã biết về con người
này thì nghĩa “Chấn động” chỉ phù hợp với thời điểm 10 năm trước thôi...
Cách đây khoảng 7-8 năm,
trong xóm cũ nhà tôi có bác Lực, cán bộ tổ chức gì đó ở bộ công an, ông này đi
lắm nên nhiều chuyện lạ. Lần đó, sau chuyến công tác Miền trung, bác Lực kể và lần
đầu tiên tôi được nghe về một ông Thanh, Bí thư thành ủy Đà Nẵng... Tôi đã vô
cùng ngạc nhiên, khó lòng tin được dù biết chắc chắn, bác Lực không phải là người...
nói phét!
Những chuyện này có thể
nhiều người đã biết nhưng vẫn xin kể lại, kèm theo vài cảm tưởng.
1-VI HÀNH
Ra đường, ông Thanh thường
hòa mình vào dân chúng, ngày đó không mấy ai biết mặt vị lãnh đạo này. Một hôm,
đến thăm một cựu cán bộ ở xóm thợ, ông cho xe dừng từ xa rồi cùng một trợ lý đi
bộ vào, ông thấy một cậu bé đang ngồi đánh cờ với một cụ già bên vỉa hè, đã qua
một quãng, ông nói người trợ lý cùng quay lại, đứng xem và phát hiện ra hai điều.
Một là, cậu bé khá...”Cao cờ”. Hai là, quân cờ làm bằng ... nút bia, viết Tướng,
sỹ, tượng, xe..., lên.
Cờ vào thế giằng co,
không thể sớm phân thắng bại, ông Thanh lễ phép xin ông cụ được chơi với cậu bé
một ván với hẹn ước: Nếu cậu bé thua thì ... thôi, nếu thắng, ông sẽ tặng một bộ
quân cờ bằng sừng...
Ông Thanh thắng, vui vẻ
chào, cảm ơn mọi người rồi đi..., xong việc, ông qua Ủy ban phường tìm hiểu
thêm và được biết cậu bé này là con nhà nghèo nhưng học giỏi, ngoan, chăm chỉ
giúp gia đình.
Vài hôm sau ông lại đến,
mang theo bộ quân cờ bằng sừng tặng cậu bé và cùng bàn với địa phương, nhà trường
giúp đỡ cậu và gia đình.
Bàn luận.
Khác hẳn với đa số các
Quan, các Đại gia luôn thể hiện “Đẳng cấp” của mình bằng những đồ xa xỉ, bất chấp
thiên hạ nghĩ gì..., kinh hãi hay chửi rủa..., họ càng thể hiện mình cao hơn...,
xa hơn..., những người xung quanh càng thích. Họ quản lý dân nhưng lại muốn xa
lánh dân.., thực ra nhiều người trong họ cũng vừa thoát bần hàn, dấu ấn nghèo
khó còn in hằn trong tâm trí, làm sao quên được nhưng họ lại muốn, lại cố xóa
đi cái quá khứ ấy càng nhanh càng tốt...!
Không đến, không sinh
hoạt với dân thì không hiểu dân, không hiểu dân thì họ làm việc như những cái
máy, chỉ lo sao cho có tiền đút túi mà không bị kỷ luật..., họ là quan liêu.
Vào khu phố nghèo mà để
xe từ xa..., ông Thanh vừa là người biết lịch sự, bởi suy cho cùng “Lịch sự là
nghệ thuật làm đẹp lòng người khác”, vừa có điều kiện trực tiếp quan sát sinh
hoạt của dân ..., có thế mới biết tính đúng-sai của các nghị quyết, chính
sách..., mới biết phải làm những gì...
Tôi có hai ông bác, Ông
Chất và ông Thạnh, cả hai ông cùng học trường Bưởi, ông Thạnh là em, ngoan
ngoãn, chăm chỉ, hiền lành, ông Chất là anh theo và rất hăng hái hoạt động Việt
Minh, cả hai cùng coi ông ngoại tôi là thầy.
Biết chuyện, thầy gọi cả
hai về nhắc nhở, ý không muốn các con tham gia chính trị nguy hiểm. Ông Chất
khoanh tay thưa.
-Con lớn rồi và con có
lý tưởng, sau này thầy sẽ thấy.., con sẽ có địa vị xã hội cao hơn em...!
Giải phóng thủ đô, khi
ông Thạnh chỉ là một kỹ sư canh nông, ông Chất đã làm gì đó to lắm ở trung ương
đảng, nghe nói được Đại tường Võ nguyên Giáp coi như bạn thân ...
Độ đánh “Xét lại” ông
Chất bị “Giam lỏng tại gia”, cổng nhà ông đóng ... cả năm.
Ông Thạnh khi đó chỉ là
Viện trưởng Viện vi trùng học Việt Nam (Dường như bây giờ là Viện bảo vệ thực vật)
nhưng đi đâu cũng có cái Com măng ca.
Mỗi khi về quê (Xóm Đồng
Xa, Mai Dịch), ông Thạnh đề đỗ xe tận trường Đại học sư phạm, cùng vợ con đi bộ
1km về nhà ... Ai cũng biết, ông Thạnh ý tứ với bà con và đặc biệt với ông anh
đang .. thất thế của mình, và vì thế ông được người người nể trọng.
Ông Thạnh được họ chữ
Nho, lại học trưởng Bưởi, tiếng Tây ông thạo như tiếng mẹ đẻ, thấm nhuần cả văn
hóa phương đông và phương tây..., thế hệ ấy, được như ông không phải là hiếm.
Ông Thanh thuộc thế hệ
sau nhiều, lại đương giữ chức ... to đùng mà làm được thế lại càng hiếm, càng
giỏi.
Ông Bí thư thành ủy ngồi
đánh cờ với thằng cu con nhà nghèo bằng những cái nút bia... Biết bao giờ lại
có một Bí thư thành ủy như thế...!!!
Ông thắng ván cờ nhưng
vẫn tặng cậu bé nghèo bộ quân cờ bằng sừng, lại trực tiếp tìm hiểu để rõ rồi
bàn với địa phương cách giúp cậu và gia đình cậu..., cái tình cái nghĩa ấy, chắc
chẳng bao giờ cậu bé quên được mà cố gắng tu dưỡng.
Chẳng phải mình ông,
các bộ cấp dưới chắc sẽ noi theo ông mà sống, làm việc với dân...
(Còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét